Ngày cuối tuân, Tiêu Hằng lại đến dưới sảnh kí túc xá của Giản Đông đón cô đi ăn cơm, cuối tuần là ngày nghỉ của Giản Đồng, cái quán mì bò ở chợ đêm trở thành nơi Giản Đồng và Tiêu Hằng thường đi nhất.
Chú Hồ cũng đã quen với việc Tiêu Hằng đưa người bạn gái đến quán của ông ăn mì bò.
Hôm nay sau khi ăn xong, Tiêu Hằng liền đưa Giản Đồng đi đến rạp chiếu phim.
Có điều, trên đôi môi của Giản Đồng, bất giác lộ ra chút ý cười.
Không thể không nói, Tiêu Hằng là một người vui vẻ, nếu như anh muốn đối tốt với ai, vậy người đó chắc chăn sẽ rất hạnh phúc.
Nghĩ như vậy, đột nhiên nụ cười trên khuôn mặt của Giản Đồng lại ẩn giấu đi.
Có chút phức tạp nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng quyết định, hôm nay xem xong phim, nhất định phải tận miệng nói rõ ràng với Tiêu Hằng...
Cô võn đĩ không hề yêu anh.
Cũng phải nói rõ ràng với anh, dừng lại ở đây thôi.
Cô thừa nhận, cô rất mê mẩn mỗi khi Tiêu Hằng nhìn cô, ánh mắt chỉ coi cô như những người con gái bình thường đó, không có khinh thường và chế giễu, không có giêu cợt và coi thường.
Cô cũng thừa nhận, cô cũng mê mẩn cái ánh sáng xuyên ra từ trong khe hở này, ở trong bóng tối lại càng hiện rõ lên sự đáng quý.
Nhưng mà, mọi chuyện cũng đang hướng về phía phát triển mà cô không có cách nào để khống chế lại...
Đã định trước không có cách nào để chấp nhận cái giả bộ thận trọng này, thực ra chính là người đàn ông đó, nếu đã như vậy, thì càng nên phải nói sớm cho anh hiểu.
Cô bị ngập vào trong vũng bùn lầy sâu, thì sao có thể có được hạnh phúc chứ? Sao có thể đem một người vô tội, cũng kéo xuống vũng bùn đó được? Đương nhiên, từ bỏ, mới là sự lựa chọn nên