Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Đồng hành là lời tỏ tình sâu đậm nhất


trước sau

Lúc Giản Đồng ra khỏi cửa, lại ở dưới bóng cây đó, nhìn thấy người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng và chiếc quân thể thao.

Đôi mắt có chút ngạc nhiên: “Cậu chủ Tiêu”

Anh đã có một khoảng thời gian không xuất hiện trước mặt của Giản Đồng rồi.

Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.

“Đi, đói rồi phải không!”

Người đàn ông đứng dưới cây, đi lên phía trước, rất tự nhiên chìa tay về phía cô, nắm chặt lấy tay của cô, Giản Đồng có ý muốn trốn tránh, lúc này, Tiêu Hằng ngẩng đầu lên: “Em biết mà, sức mạnh của em, từ trước tới giờ đều không thắng được tôi”

Lời nói này là muốn nhắc nhở Giản Đồng: Không cần phải tốn sức.

“Lên xe đi, dạo này đây hơi bận, đã rất lâu rồi chưa được ăn mì bò của quán chú Hồ, đi ăn cùng tôi”

Giản Đồng trầm mặc ngẩng đầu lên, nhìn về Tiêu Hằng ở trước mặt, rồi giơ chân lên, bước vào trong xe...

Thôi, có lời gì, thì đợi cùng anh ấy ăn xong bát mì, rồi nói sau vậy.

Hai người cả quãng đường, hiện ra có chút ngột ngạt.

Tiêu Hằng dường như không thích nói chuyện, đây với người đàn ông trong ấn tượng của Giản Đồng, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Cả quãng đường cô đã nhiều lần nhìn trộm sang Tiêu Hằng đang lái xe ở bên cạnh.

Giản Đồng các xác định được dự đoán ở trong lòng mình...

Tâm trạng của Tiêu Hằng không được tốt, cho dù dáng vẻ khoan khoán thoải mái, nhưng cái sưng phù và quâng thâm của đôi mắt, lại không thể che đậy được.

Hai người xuống xe, giống như trước kia, Giản Đồng đi theo Tiêu Hằng vào trong quán mì bò.

Lúc ăn, điện thoại của Tiêu Hằng không ngừng reo lên, đôi lúc còn có cả tin nhắn gửi đến.

Ăn bữa ăn này, trong lòng cô suy nghĩ, đợi ăn xong bát mì, thì cũng nên nói rõ ràng với người đàn ông này rồi.

Chiếc điện thoại Tiêu Hằng đặt trên bàn, lại một hồi reo lên.

Lần này không phải là

tin nhăn, Tiêu Hằng nhìn vào điện thoại, giữa hai đầu lông mày nhô lên như hai ngọn núi, cầm chiếc điện thoại ở trên bàn lên, đứng bật dậy, vừa đi ra phía bên ngoài, vừa nói với Giản Đồng: “Đợi một chút, tôi nghe điện thoại một lát”

Rồi vội vàng đi ra bên ngoài quán mì.

Giản Đồng nhìn ra bên ngoài, Tiêu Hằng hình như đang nổi giận, đi đi lại lại không ngừng.

Trong lòng hiện lên sự hoài nghỉ lo lắng, đợi đến lúc Tiêu Hằng quay lại, Giản Đồng chớp chớp mắt, nhìn thấy rõ ràng sự nôn nóng và tức giận ở trong đôi mắt của người đàn ông này.

Mà cái khe nổi lên giữa hai đầu lông mày của anh, lại càng sâu hơn.

“Cậu chủ Tiêu, gần đây đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tiêu Hằng không ngờ rằng Giản Đồng từ trước đến giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói, lại đột nhiên hỏi anh như vậy.















- -----------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện