“Tôi cũng không thể không bái phục cô, bỏ tiền ra để mua một đám lưu manh, sắp đặt cho bọn họ quấy rối Hạ Vi Minh...
Nhưng trăm nghìn kế của cô, cũng không ngờ tới rằng, Hạ Vi Minh lại không chịu được sỉ nhục, mà phải tự sát.
Nếu như Hạ Vi Minh không chết, thì âm mưu của cô đã đạt được rồi, cô...
thực sự có một trái tim vừa xấu vừa bẩn!" Ở ngoài cửa, tay của Tiêu Hằng giơ lên trên không trung, trong đầu bỗng trống rỗng...
Anh nghe thấy cái gì vậy? Người phụ nữ Ngụy Tư San kia đang nói cái gì thế? Sao anh lại không nghe hiểu chứ? Giản Đồng? Âm mưu với người bạn thân nhật của cô? Tiêu tiên mua một đám lưu manh? Quấy rối người bạn thân nhất của mình? Cuối cùng khiến cho người bạn thân nhất phải tự sát mà chết? Không không không! Không thể nào! Đây và Giản Đồng mà anh quen biết, hoàn toàn không phải cùng một người! “Giản Đồng, cô không hề ngờ tới, Trầm Tu Cẩn mà cô ngày đêm tương tư, sau khi Hạ Vi Minh qua đời, lại đích thân tống cô