Giản Đồng lúc này cực kì ghét cái từ đó — trừng phạt! “Chủ tịch Trầm động một tí là trừng phạt, nếu như hôm nay tôi cứ không chịu nghe lời thì sao chứ? Chủ tịch Trầm lại định trừng phạt tôi như thế nào đây?”
Những cái trừng phạt của anh mà cô nhìn thấy và cảm nhận vẫn chưa đủ sao? Trừng phạt đi trừng phạt đi! Ngồi ở ghế phụ lái, người phụ nữ đột nhiên có suy nghĩ như vậy...
“Nếu như chủ tịch Trầm muốn trừng phạt, thì cứ tùy ý anh là được rồi”
Từ bỏ rồi, chán nản rồi, trừng phạt xong rồi, thì cô cũng không quan tâm nữa rồi.
Lại như thế nào? Lại có thể như thế nào? Ngôi ở ghế lái, con mắt sáng lên của người đàn ông, đột nhiên sâu lắng lại, quay đầu sang, giọng nói trầm tĩnh nói: “Được, nếu cô muốn biết, thì tôi sẽ đáp ứng cô.”
Nói xong, đưa cánh một tay ra, bám vào cổ của Giản Đồng, một cánh tay khác, ra sức vuốt ve lên đôi môi của Giản Đông, giọng nói trâm tĩnh của anh, ở trong chiếc xe yên tĩnh, yếu ớt cất lên: “Cô biết không? Tôi cực kì ghét trên đôi môi này của cô, bị nhiễm hơi thở của người khác”
Ngón tay cái đầy đặn của anh, không ngừng vuốt ve lên đôi môi của Giản Đồng, bỗng nhiên cúi người xuống, trên đôi môi của Giản Đồng, mạnh mẽ...
cắn! Phải, chính là cắn! “ÁI”
Đôi môi bị cắn đến đau nhức, khiến cho Giản Đồng kêu lên một tiếng, lập tức chìa ta ra đẩy Trầm Tu Cẩn, mà anh, sau khi cắn vào, nhanh nhẹn rụt người lại, khởi động xe, giãm chân vào ga xe, khởi động động cơ, các động tác nối đuôi nhau, như một dòng chảy.
Chiếc xe lái đi, Giản Đồng buông bàn tay đặt trên môi xuống, chút mùi vị tanh tanh đó, cô biết, đó là máu.
Cũng thực sự đã quá mệt, giống như bị rút hết sưc lực, dựa vào ghế xe...
Kệ đi, kệ cho anh làm gì thì làm.
Cứ buông trôi bỏ mặc là được rồi...
dù sao thì, bất luận cô có vùng vẫy thế nào thì cũng vô ích.
Trên xe, Trầm Tu Cẩn gọi điện cho người cấp dưới: “Tất cả mọi