Sau khi ra tù, đây là lân đầu tiên nghe được mấy chữ “quỹ duy ái”
từ miệng của người khác, sau khi Giản Đồng ra tù, cũng chưa từng đi nghe nghóng chuyện này.
““Quỹ duy ái”
...
không còn liên quan gì đến tôi rồi, bố tôi...
những người khác của nhà họ Giản, sẽ làm tốt nó, và trân trọng nó.”
Suy cho cùng, cái “quỹ duy ái”
này không chỉ là tâm huyết của bản thân cô, mà còn là tâm huyết quá nửa cuộc đời của ông nội cô, không có lẽ gì, mà người khác của nhà họ Giản, lại không trân trọng và duy trì nó.
Cô đương nhiên cho rằng như vậy, người đàn ông trước mặt đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Giản Đồng, nếu như không phải thực sự tận mắt nhìn thấy “quỹ duy ái' lớn mạnh lên ở trong tay cô, thì tôi dường như phải hoài nghi rằng cô quá ngây thơ rồi, Giản Đồng, cô nghĩ quá tốt về những người khác của nhà họ Giản rồi.”
Nghe xong, trong lòng Giản Đồng bỗng hồi hộp, có một dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện: “Ý của chủ tịch Trầm là gì?”
“Buổi tiệc của tối nay, trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, là một buổi đấu giá.
Mà bên tổ chức, chính là nhà họ Giản, địa điểm, cũng chính là biệt thự của nhà họ Giản”
Giản Đồng càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Đấu giá...
cái gì?”
Không phải là...
“Bố và anh trai cô tối nay sẽ đổi chủ tịch cho 'quỹ duy ái, cũng có nghĩa là...”
“Bọn họ muốn bán “quỹ duy ái đi!”
Lần đầu tiên, cô ngắt lời của Trầm Tu Cẩn, lớn tiếng nói! Trầm Tu Cẩn cũng không nhiều lời, đứng bật dậy, “Đi hay không thì tùy cô.”
Giản Đồng cắn chặt răng...
Quả thực, cô sợ hãi phải đi đến một nơi đông người như thế, sợ hãi khi phải đối mặt với những ánh mắt chế nhạo của những người từng quen, sợ hãi khi phải xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng mà...
những mà đó là “quỹ duy ái”
mà.
“Đi, tôi sẽ đi cùng anh”
Cô dù thế nào cũng phải tận mắt nhìn thấy, nếu không thì sao có