A...
nhớ ra rồi, làm sao có thế không đau cơ chứ? Ví dụ không đau, thì tại sao lại phải vướng vào nửa cuộc đời của mình? Ví dụ không đau, thì có kẻ ngốc nào lại đem nửa cuộc đời của mình đi cá cược một trận thắng bại chứ? Mà giải thưởng chỉ là, cuối cùng anh có chịu quay lại nhìn mình hay không? Dùng thời gian ba năm, cưỡng ép bản thân học cái thờ ơ và tuyệt tình của người đó, cưỡng ép bản thân chấp nhận sự thật, nhớ ra rồi, đều nhớ ra rồi...
Thật là tàn nhẫn, ngay cả cơ hội để cho bản thân rụt cổ, cũng phải thu hồi lại sao? Liêu mạng thuyết phục bản thân, không quan tâm nữa, không yêu nữa, từ đấy có thể chạy thoát khỏi cái vòng tròn này rôi.
Cuối cùng cũng tưởng rằng không quan tâm nữa, không yêu nữa, nhưng lại vẫn chưa thể thoát khỏi cái vòng tròn này.
Thì ra, vẫn là để ý.
Thì ra, chỗ đó, vẫn đau.
Thì ra, cảm giác đem lòng yêu một người, lại khắc cốt ghi tâm khắc sâu vào trong lòng như vậy.
Cô ngửa đầu nhìn lên trân nhà, lúc này, hi vọng đến như thế nào, được giống như trong tiểu thuyết, bị xe đâm, mất trí nhớ, từ đó, quên hết tất cả.
Nếu như thực sự có thể được như vậy, thì tốt biết bao.
Dưới những con mắt của đám người ở trong phòng, người phụ nữ đó dường như có chút khác lạ, nhìn tâm trạng có vẻ như vô cùng trầm trọng.
Thợ tạo hình vừa muốn mở miệng để nói tiếp những lời chế giễu, “Thực sự cho rằng...”
Người phụ nữ đó chậm rãi cầm bộ quần áo lên, tiếng mệnh lệnh thô khàn, thờ ơ mà không do dự cất lên: “Đi ra ngoài.”
Trong lòng thợ