Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Nhà họ Trầm chúng tôi nợ em quá nhiều rồi


trước sau

“Quản gia Hạ, đi theo tôi.”

Quản gia Hạ đang định đóng cánh cửa của biệt thự lại, thì ở phía sau, truyên đến một giọng nói trâm thấp, bàn tay vịn vào cánh cửa của quản gia Hạ, bỗng hơi hơi run rẩy, vẫn chưa kịp quay người lại, thì bóng đen ở đằng sau đã vượt qua trước mặt ông, vượt qua cánh cửa, bước ra bên ngoài.

Quản gia Hạ ngay lập tức lặng lẽ theo sau, cả một quãng đường hơi hơi cúi đầu xuống, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách giữa mình với bóng người ở trước mặt không đến một mét.

Một chủ một tớ, hai người đi xuyên qua hành lang, vòng qua biệt thự, đi thẳng đến khu phía sau biệt thự.

Càng đi, đương càng sâu.

Đường càng sâu, cây cối cao ngút trời ở hai bên lối đi, trong đêm tối lại càng thêm u ám hơn.

Huống hồ bây giờ đã vào đông.

Không khí yên lặng, cây không có lá.

Rung động ~ Không biết những con chìm hoang dã vỗ cánh, nhảy giữa những cành cây khô.

Rung động ~ U ám.

Kẽo kẹt ~ Trong lòng quản gia Hạ bỗng hoang moang, trên khuôn mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh, vào đêm tối của mùa đông, lại hiện lên những giọt mồ hôi dính trên khuôn mặt.

Khó mà tiếp tục giữ được trạng thái bình tĩnh thêm nữa: “Cậu chủ, đây là đi đâu thế? Đi vào bên trong nữa thì là sông suối rồi”

Ở sau lưng của trang viên nhà họ Trầm, quả thực có một con sông không lớn cũng không nhỏ, vào ban ngày thấp thoáng màu xanh biếc, hiện lên cảnh đẹp mê lòng người.

Nhưng vào ban đêm lại vô cùng u ám.

Trong lòng của quản gia Hạ đột nhiên thay đổi, sắc mặt hơi hơi chuyển sang màu trắng, không muốn bước về phía trước nữa.

Người ở trước mặt, quay người lại, vào lúc quay người, dưới chân cùng lúc giẫm lên một cành cây khô, cọt kẹt một tiếng.

“Chú

Hạ”

Trầm Tu Cẩn mở miệng, nhưng lại không hề xưng hô là quản gia Hạ như mọi ngày, mà là một tiếng chú Hạ đã lâu chưa được thấy.

Quản gia Hạ bỗng chốc đơ người ra, nhưng ba giây sau, lập tức giơ tay lên lắc lắc, vội vàng khiêm nhượng: “Ôi trời, không được không được!”

Đôi mắt đen nháy hẹp dài của Trầm Tu Cẩn rủ xuống, che đậy đi tâm tư ở trong đôi mắt, còn dịu dàng mở miệng: “Chú Hạ chính thức trở thành quản gia của nhà họ Trầm, cũng phải mấy chục năm rồi nhỉ?”

Anh nói với ngữ khí nhẹ nhàng.

Quản gia Hạ kính cẩn gật gật đầu: “Đúng là đã được nhiều năm rồi.

Cậu chủ vân còn nhớ, trong lòng tôi cũng được an ủi phần nào.”

“Ừm ~ chú Hạ đã ở bên cạnh tôi mấy chục năm rồi, tôi chỉ có một câu hỏi, tôi và ông nội, mỗi imgwebtruyen















- -----------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện