Trầm Tu Cẩn là ông chủ của Tô Mộng, Tô Mộng không nói chỗ sai của Trầm Tu Cẩn. Nhưng thời điểm nhìn về phía Giản Đồng, buồn thay cho cô ấy.
Người phụ nữ này rốt cuộc đắc tội ông chủ của cô như thế nào mới bị đối đãi một cách tàn nhẫn như vậy?
Trong mắt Tô Mộng lộ ra thần sắc phức tạp, nhìn Giản Đồng đang khập khiễng vịn mặt tường, cố gắng một bước lại một bước chầm chậm rời đi.
Tiền và thẻ ngân hàng trong tay cô, bây giờ giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Tô Mộng nghiêng mình rời đi, tựa như bay vọt vào phòng làm việc của mình, đem thẻ ngân hàng cùng toàn bộ tiền nhét hết vào két sắt trong phòng làm việc, lúc này lòng bàn tay mới không còn đau như bàn ủi ủi lên tay nữa.
Thời điểm Tô Mộng quay lại phòng bao 606, vừa mới mở cửa thiếu chút nữa đã đụng vào Trầm Tu Cẩn.
"Trầm tổng" Tô Mộng cung kính kêu một tiếng, Trầm Tu Cẩn nhẹ "Ừm" đáp lại rồi vòng qua Tô Mộng đi ra ngoài.
Lúc Tô Mộng vừa mới bước vào phòng bao, mấy cậu ấm đến từ thủ đô vẫn đang còn bàn luận "Lúc nãy người phụ nữa thật sự quá là ti tiện rồi! Tiểu gia đây ngang dọc tình trường, tất cả các loại đàn bà yêu tiền đều đã gặp qua, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp một người đàn bà nào yêu tiền đến mức hèn mạt như vậy"
"Đúng vậy, tứ chi người phụ nữ kia nằm bò trên đất, bộ dạng tiện nhân ngoắt ngoắt cái đuôi, nhìn chỉ khiến cho người khác muốn đi lên đạp cho vài cái, ti tiện đến trình độ như này, vì tiền mà mặt mũi cũng không cần, thật sự không ai sánh bằng"
Tô Mộng rất muốn phải bác!
Căn bản không phải như vậy!
Nếu như Giản Đồng thật sự yêu tiền đến mức đó, thì sao có chuyện vừa ra khỏi phòng bao, liền tiêu sái không chút nào quyến luyến đem toàn bộ tiền dúi về phía cô?
Nếu như Giản Đồng thật yêu sự yêu tiền đến mức đó, thì phải đem số tiền này bỏ bên người, làm sao có thể ném số tiền kia cho cô không thèm nhìn một cái đã xoay người rời đi?
...
Giản Đồng rất mệt mỏi, trở lại tới phòng thay quần áo lúc trước Tô Mộng đưa cô tới. Cởi ra bộ quần áo chú hề trên người xuống thay lại quần áo của cô.
Mồ hôi nhầy nhụa dính trên trán khiến cho cô hết sức không thoải mái, Giản Đồng đi vào gian nhà tắm của phòng tay đồ, mở khoá vòi nước, cúi người rửa đi tất cả mồ hôi ở trên mặt.
Một đạo gió mạnh thổi qua... Toàn thân Giản Đồng cứng đờ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong gương, tay xiết thành quả đấm không biết từ bao giờ lặng lẽ nắm chặt lại.
"Trầm tổng"
Người đàn ông trong gương mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào cô.
Hồi lâu, nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng "Ha, càng ngày càng tự biết mình ở đâu, người không ngoan ngoãn nên đưa đi đến đó dạy dỗ một chút, quả nhiên đã học tập được không ít"
Một bàn tay nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Giản Đồng. Bàn tay kia che phủ hơn nửa gò má, ngón cái chậm rãi ở trên khuôn mặt không có chút huyết sắc nào vuốt vé, khoé miệng lạnh lùng câu lên "Đáng tiếc muộn rồi. Giản Đồng, Giản đại tiểu thư, ban đầu nếu sớm biết đạo lý này, ba năm trước nếu sớm biết điều như vậy, bây giờ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay. Cô nói có phải không?"
Tim Giản Đồng run lên... Cô hiểu ý của hắn.
Hắn nói, nếu ba năm trước cô cũng ngoan ngoãn giống như bây giờ, ba năm trước nếu không ra tay với Hạ Vi Trà, nếu vậy sẽ không có tai ương phải ngồi tù ba năm. Cô vẫn là Giản gia Giản đại tiểu thư của thành phố Minh Châu mà không phải là người phụ nữ đáng thương ngày hôm nay.
Cô hiểu... Cô đều hiểu!
Môi run rẩy "Trầm tổng dạy thật đúng" Giản Đồng ba năm trước nhất định sẽ đi cãi lại rồi kêu oan, mà hiện tại, cô đã sớm dùng ba năm để học được yên lặng.
Trầm Tu Cẩn nhìn dáng vẻ đàng hoàng không phản bác kia của cô, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, mà lửa này tới bản thân hắn cũng không giải thích được.
Ánh mắt càng trở nên hung ác. Suy nghĩ hắn loạn lên, lạnh lùng nhếch môi nói "Giản Đồng, Giản đại tiểu thư, hôm nay cô để cho tôi mở rộng tầm mắt rồi đấy. Cô nói, nếu để cho anh trai cô thấy bộ dạng đáng thương lắc đuôi xin xỏ của cô, hắn có tức chết hay không?"
Anh không thể làm như thế!... Theo bản năng, Giản Đồng muốn mở miệng nói những lời này. Móng tay