Một buổi tối cách đó vài hôm, Giản Đồng nói ra suy nghĩ muốn đến nhà họ Giản với Trâm Tu Cẩn.
“Mãy ngày này tôi phải đi công tác, sau khi công tác về, tôi đưa em đi có được không?”
“Chi bằng để chỉ Mộng đi cùng tôi đi.
Cứ ở trong nhà buồn chán đến sắp đổ bệnh rồi.
Tôi cũng chẳng còn nơi nào khác để đi, nếu như bố mẹ đã...
ông chủ Giản và bà chủ Giản thực sự có lòng muốn bù đắp cho tôi”
, cô rủ mắt xuống, vừa sắp xếp đồ đạc để ngày mai anh đi công tác, vừa chậm rãi nói: “...
Dù gì thì cũng có chị Mộng ở cạnh tôi, tôi cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm”
Cô đã nói như vậy rồi, Trầm Tu Cẩn liếc nhìn, ánh mắt dịu dàng hơn một chút: “Ừm, vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho Tô Mộng.
Ngày mai để cô ấy đi cùng em”
Một đêm không mơ Ngày hôm sau, Trầm Tu Cẩn ra khỏi cửa, lần này phải bay đến Anh vài hôm, trước khi đi, còn tỉ mỉ dặn dò những người bên cạnh, chäm sóc tốt cho Giản Đồng.
Đứng ở cửa, Giản Đồng nhìn về phía người đàn ông vẫy tay: “Đi sớm về sớm”
Hai người trông giống như một đôi vợ chồng bình thường, nếu như người nào không biết, vốn dĩ sẽ không nghĩ đến giữa hai người này, lại có nhiều vướng mắc đến như vậy.
Ánh mắt của Trầm Tu Cẩn lại càng thêm dịu dàng, bước lên xe, một trận gió lạnh của ngày đông, cũng không thổi đi được cái ấm áp ở trong lòng.
Cho đến lúc chiếc xe của Trầm Tu Cẩn rời khỏi tâm mắt, Tô Mộng mới kéo Giản Đồng: “Đi thôi, không cân giả vờ nữa rồi”
Giản Đồng có chút ngạc nhiên: “Sao chị lại biết em đang giả vờ?”
Tô Mộng cười nheo mắt lại, “Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi hỏi cô, tại sao còn trẻ như vậy mà lại đến Đông Hoàng làm nhân viên dọn vệ sinh.
Cô có còn nhớ câu trả lời của cô không?”
Đương nhiên...
vẫn nhớ.
“Em nói, nếu như có thể được bán đi, em cũng nguyện ý dang rộng chân