Sân bay.
Máy bay hạ cánh, hai người đàn ông phong trần mệt mỏi, anh tuấn phi phàm, thân hình thẳng tắp, không phải là người nổi tiếng gì, nhưng đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
“A Cẩn, đã nói với cậu là đi lối VIP rồi”
Bách Dục Hàng bất lực, vừa ở Anh giải quyết xong gián điệp thương mại, cuối cùng Trâm thị và Bách thị vẫn đạt được mục đích ban đầu của mình.
Còn chưa đợi anh nghỉ một chút thì người họ Trầm kia đã lập tức đặt vé máy bay về nước.
Mà bản thân đã sức cùng lực kiệt rồi, mà nhìn người đó lại...tinh thân sục sôi.
So sánh với nhau, đúng là tức chết mà.
“Này, đi chậm chút”
.
Bách Dục Hàng thực sự mệt lử, là con nhà có giáo dục, và có thói quen đạo đức trong thời gian dài, khiến anh mặc dù rất mệt mỏi, nhưng vẫn sẽ giữ hành động tôi nhã, hình tượng lực lưỡng trước mặt đám đông.
Nhưng tất cả mọi thứ so với Trầm Tu Cẩn ở trước mặt quả thực chẳng đáng là gì.
Bách Dục Hàng không thể hiểu được, đều là con người, cũng hai mắt một mũi một mồm, chẳng hơn chẳng kém, hơn nữa cùng nhau trải qua mấy chục tiếng đồng hồ, hai người gần như cùng ăn cùng ở, cùng hành động, chẳng ai nghỉ ngơi hơn ai một giây.
Nhưng thứ khiến Bách Dục Hàng tức giận nhất đó chính là ánh mắt của những người xung quanh...rõ ràng có thể đi lối VIP nhưng nhất quyết không đi.
“Cậu còn lải nhải thêm một câu nữa thì tự bắt xe VỀ”
.
Bách Dục Hàng sững người một chút, rồi lập tức phản ứng lại: “Họ Trâm kia, cậu còn có lương tâm không hả?”
Chiếc xe con màu đen đã sớm đứng đợi bên ngoài,