Ông chủ Trầm xuất huyết não hôn mê, lúc vừa nghe thấy tin tức này, Trâm Tu Cẩn có hoài nghi hay không? Đương nhiên cũng có một tích tắc hoài nghi.
Nhưng nghĩ tới ông chủ Trầm đã từng có bệnh sử thì việc ông chủ Trầm xuất huyết não hôn mê cũng trở nên đáng tin hơn.
“Nhanh hơn một chút”
.
Người đàn ông ngôi phía sau xe lên tiếng thúc giục.
Trán Trầm Nhị chảy cả mồ hôi, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào việc lái xe.
Một tiếng phanh xe.
“Cậu chủ, đến rồi”
.
Lời của Trầm Nhị vừa dứt thì người đàn ông ngồi phía sau xe đã đẩy cửa xuống xe.
Người quản gia già ở bên cạnh ông chủ Trầm gửi tin đến, Trầm Tu Cẩn nhìn một cái rồi như dưới chân có gió, chuyển hướng đi nhanh về phía phòng cấp cứu.
“Cậu chủ, cuối cùng anh cũng tới”
.
Một đám người túc trực ở cửa phòng cấp cứu.
Trầm Tu Cẩn quét qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người ông quản gia già ở nhà cổ của nhà họ Trầm: “Tình hình của ông nội thế nào?”
Ông quản gia già này cũng giống như nhà họ Hạ, mấy đời người đều làm cho nhà họ Trầm, lý do lúc đó tại sao lựa chọn ở lại ngôi nhà cổ của nhà họ Trầm để quản việc, rồi sắp xếp cho người nhà họ Hạ theo hầu Trầm Tu Cẩn thì Trầm Tu Cẩn không biết.
“Vẫn đang cấp cứu”
.
Vừa nói ánh mắt tràn ngập lo lắng, lúc rũ đầu xuống, sự lo lắng ấy lại biến thành suy nghĩ...
Tình hình ông chủ như thế nào, ông là thân tín bên cạnh ông chủ, một quản gia của cả một ngôi nhà lớn,