Nụ cười vô cùng đếu cáng của Lục Minh Sơ, giống như đang khiêu khích một cách trắng trợn, không phải lần đầu tiên.
“Em trai? Mẹ tôi chỉ sinh có một mình tôi.
Ở đâu ra em trai?”
Trầm Tu Cẩn cười lạnh: “Lục Minh Sơ, người đứng sau quản gia Hạ là anh đúng không?”
Nếu không thì, sao có thể ở chính cái lúc anh muốn rời khỏi đây thì người của Lục Minh Sơ lại trùng hợp xuất hiện ở cửa, canh đường đi của anh.
“Tôi biết lão chó già ấy bắt cóc cô thiên kim tiểu thư thanh danh bại hoại ấy, không nói lên rằng đấy là do Lục Minh Sơ này chỉ đạo”
.
này cuộc sống lại khác nhau một trời một vực.
Hai người đều dùng thực lực, không ai nể tình.
Còn trong lúc này Giản Đồng đã ngồi trên xe đi Hàng Châu.
Bất luận là tàu cao tốc hay máy bay hay là xe đường dài, cô cũng không dám dừng lại, càng không dám dễ dàng để lộ hành tung.
Lục Minh Sơ và Trầm Tu Cẩn đánh đến sức cùng lực kiệt, hai người nằm song song trên mặt đất, thở hổn hển.
Lúc Trầm Nhất mang theo một đám người đến, nhìn thấy hai người đàn ông anh đến tôi đi đánh lẫn nhau, lại nhìn đám thuộc hạ của Lục Minh Sơ đứng một bên nhìn không động tay, thì cũng hiểu được, đây là trận chiến đơn độc giữa hai cậu chủ, hai bên đều không cần thuộc hạ của mình tham gia.
Nghĩ vậy thì đưa người đứng đối diện với đám thuộc hạ của Lục Minh Sơ.
Mặc dù thuộc hạ của hai bên đều không động thủ, nhưng hai bên đều là những vệ sĩ tinh anh, không khí vô cùng căng thẳng.
Cho đến khi hai cậu chủ đều sức cùng lực kiệt thêm thảm ngã dưới đất thở hổn hển, thì người của bọn họ không ai nhìn ai cùng