Bách Dục Hàng trong lòng rung động, khó mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Bên tai chỉ nghe người bạn tốt của mình thất thần kể lại, lời nói không mạch lạc “Nếu như không phải là điện thoại di động rơi vào đó..
", "Nếu như không phải là nhặt được điện thoại di động trong lúc đẩy tủ đầu giường ra.."
, Bách Dục Hàng trong lòng hiểu ra, người bạn tốt này của mình trong lúc làm rơi điện thoại, đẩy chiếc tủ đầu giường ra, lại phát hiện bí mật ẩn giấu nhiều năm như vậy.
"Nếu như điện thoại không rơi xuống thì tốt..."
"Nếu như không đi nhặt điện thoại thì tốt..."
Bách Dục Hàng siết chặt năm đấm, lắng nghe những lời nói ỉu xìu của người bạn tốt, một tiếng lại một tiếng "Nếu như”
, lòng người nghe cũng loạn hết lên, Trâm Tu Cẩn giờ phút này giống như một người đã trung niên, vợ chạy theo người khác, mất việc, con trai chết, chính là cái loại sa sút tinh thân của mấy ông chú già, Bách Dục Hàng rất muốn cho anh một nảm đấm, cùng người này nói một chút đạo lý, nhưng...
Không xuống tay được! "Nếu như...
Nếu như phát hiện sớm một chút, thì đã tốt rôi!" Người đàn ông tràn đầy năng lượng tiêu cực, sa sút tinh thần, sợ hãi, trốn tránh, muốn chạy trốn, cuối cùng, kêu lên sự hối hận sâu thẳm trong lòng! Nếu như, nếu như phát hiện sớm hơn một chút, có phải kết cục cũng sẽ không giống nhau? Có phải ở bên cạnh anh sẽ có vợ hiền, có cô con gái đáng yêu? Bách Dục Hàng nhìn người trước mặt, làm bạn nhiều năm, chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dạng này của anh.
Đáy mắt mập mờ, đột nhiên đứng lên, xoay người sải bước hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Quản gia Vương rất tận tụy với công việc, cũng rất tuân theo quy củ, chờ ở hành lang bên ngoài, cách cửa phòng ba bốn mét,