"Không có!" Giản Đồng vội vàng cướp lời "Tôi không có trốn Trầm tiên sinh"
Nói láo!
Căn bản là đang trốn hắn!
Nhưng...
"Giọng của cô xảy ra chuyện gì?" Giọng này của cô, sao mà khàn thành như vậy?
"Bị bệnh nên cổ họng đau" Mí mắt Giản Đồng rũ xuống, cự tuyệt nói nhiều.
"Cô sợ tôi?"
Giản Đồng nheo mắt, không hề phản bác.
Người đàn ông đứng ở bên giường bệnh, chân mày chậm rãi nâng lên, trong lòng càng khó chịu.
Đột nhiên cả người nghiêng về phía trước, dưới tầm mắt hoảng sợ của Giản Đồng, một tay Trầm Tu Cẩn chống trên giường bệnh, lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Một tay kia duỗi về phía Giản Đồng, Giản Đồng theo bản năng lùi về sau, Trầm Tu Cẩn lạnh nhạt nói "Đừng động"
Quả nhiên Giản Đồng biết điều hơn nhiều, ngón tay Trầm Tu Cẩn đặt ở trên trán Giản Đồng, sờ lên vết sẹo kia, cả người Giản Đồng đều cảm thấy không ổn, xúc cảm ở ngón tay lạnh như băng của Trầm Tu Cẩn thật muốn không chú ý cũng không chú ý không nổi.
Ngón tay Trầm Tu Cẩn vuốt ve vết sẹo của Giản Đồng, môi không dấu vết nhấp xuống, có chút không vui hỏi "Vết sẹo này từ đâu ra?"
Giản Đồng nhìn lướt qua trước mặt Trầm Tu Cẩn... Giả mù sa mưa!
Từ đâu ra, hắn còn không rõ sao?
Nhưng cố gắng trở về "Đầu bị đập" Nhờ anh ban tặng... Trong lòng cô nói thêm một câu.
Ngón tay kia tỉ mỉ vuốt ve vết sẹo, vuốt ve càng ngày càng vuốt xuống, vuốt đến môi của cô.Ngón tay truyến tới xúc cảm khô khốc, màu sắc cũng tái nhợt.
Giản Đồng không dám tuỳ tiện động đậy, ngước cổ cứng ngắt, bị bàn tay của hắn bưng hơn nửa khuôn mặt.
Ngón cái vuốt ve môi, kỳ quái chính là nó không hồng như thạch, không mê hoặc như hoa hồng, chỉ là một bờ môi tái nhợt, nhưng lại khó hiệu câu lên dục vọng của hắn.
Ánh mắt Trầm Tu Cẩn càng ngày càng sâu, một giây kê tiếp không khách khí một hơi đem môi cô chiếm lấy.
Đôi môi nóng như lửa che lấp môi của cô. Giản Đồng không cách nào xoay sở, bị động nhận lấy nụ hôn bá đạo của Trầm Tu Cẩn.
Thật là ngọt... Trầm Tu Cẩn hoàn toàn chìm đắm trong sự tuyệt vời của nụ hôn này, sau khi hôn xong, Trầm Tu Cẩn Trầm tiên sinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
"Là tôi hôn tốt, hay tên khốn Tiêu Hành kia hôn tốt?"
Giản Đồng vẫn trong trạng thái mơ hồ, vì nụ hôn này mà trên mặt tái nhợt hồng nhuận lên rất nhiều, còn chưa lấy lại tinh thần liền nghe được Trầm Tu Cẩn mặt đầy lạnh lùng hỏi.
"A?"
A cái gì mà a? Trầm Tu Cẩn nhíu mi "Tôi đang hỏi cô. Là tôi hôn tốt hơn, hay tên khốn Tiêu Hành kia hôn tốt hơn"
Đây là... cái vấn đề quỷ quái gì thế này?
Trầm Tu Cẩn thấy Giản Đồng chậm chạp không trả lời, trong lòng càng căm tức.
Vấn đề này, cần suy tính thời gian lâu như vậy?
Chẳng lẽ tên khốn Tiêu Hành kia hôn rất giỏi? Để cho dư vị kéo dài đến như vậy?
Lửa giận của Trầm Tu Cẩn đột nhiên bốc lên, Giản Đồng thậm chí còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ kịp hừ một tiếng liền bị người đàn ông hung hăng đặt trên giường, một giây kế tiếp, đầu Trầm Tu Cẩn đè Giản Đồng xuống, môi nong lên, điên cuồng kịch liệt hôn.
Vừa gặm vừa cắn, hắn phải làm tổn thương cô! Trầm Tu Cẩn không hiểu nổi ý nghĩ quái dị trong lòng, giờ phút này người phụ nữ đang bị hắn đè dưới người là đầu sỏ hại chết Hạ Vi Trà vào ba năm trước, hắn hận cô!
Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này trong lòng có người đàn ông nào khác!Tiêu Hành không được! Ai cũng không được! Trừ Trầm Tu Cẩn hắn ra, cho dù Giản Đồng cả đời sống trong hận ý, hắn cũng quyết không cho phép trong lòng Giản Đồng có một người đàn ông nào khác!
Giờ phút này Trầm Tu Cẩn căn bản không hề suy nghĩ, hắn tại sao lại đối với Giản Đồng có ý muốn điên cuồng độc chiếm bá đạo như vậy.
Hắn nhận định hắn hận người phụ nữ này, nhưng không hề nghĩ tại sao lại để ý nhất cử nhất động của người phụ nữ này như vậy.
Rồi sau này, hối hận trăm ngàn lần, vì hôm nay cùng ba năm trước đã đối với cô như vậy...
"Khụ khụ"
Cửa phòng bệnh truyền ra một tiếng ho khan, Giản Đồng cả kinh theo bản năng đẩy vai Trầm Tu Cẩn một cái, nhưng người đàn ông càng cố chấp, bá đạo đem người phụ nữ dưới người ngước mặt lên, một bàn tay đặt trên nửa gương mặt Giản Đồng, mà môi của hắn không kiêng kị hôn xuống, không thèm để ý trong phòng bệnh có nhiều hơn một người.
Mặt Giản Đồng đỏ đến tận lỗ tai, cả phòng bệnh cô đều có thể nghe được thời điểm Trầm Tu Cẩn hôn cô phát ra âm thanh đỏ mặt kia.
Hôn xong, Trầm Tu Cẩn không dấu vết