Giọng nói nức nở mang theo sự câu xin và sỉ nhục.
Trầm Tu Cẩn hơi dừng động tác lại, ngẩng đầu lên: “Nói vớ vẩn đâu!”
Anh trách móc! Người con gái ở phía dưới nghiêng đầu, trong mắt là sự nhục nhã và bướng bỉnh: “Chẳng phải làm nhục tôi là thú vui của Trầm Tu Cẩn anh sao?”
Nước mắt trào dâng: “Nếu như anh muốn tôi hèn mọn trước mặt anh thi tôi sẽ toại nguyện cho anh”
Thứ mà anh cần không phải là điều này sao? “Không phải”
Giọng nói của người đàn ông khàn đi, trong mắt là sự đau khổ, anh nhìn người con gái ở dưới thân: “Anh..
”
Xin lỗi.
Anh ôm chặt lây cô từ đăng sau, ôm chặt lấy cơ thể yếu đuối của người con gái vào trong lòng.
Cổ họng như bị tắc, cô làm sao có thể nói lời nói bỉ ổi như vậy được chứ? Làm sao có thể nói ra loại câu nói hèn mọn như vậy chứ! Không! Không đúng! Là anh! Là lỗi của anh! Anh lại vừa ép cô, là anh lại ép cô! Người con gái ở trong lòng quá gây, mái tóc dài của cô nhễ nhại mồ hôi quấn quanh ra sau lưng.
Trong đôi mắt đen nháy của người đàn ông toàn là sự đau đớn, nhưng mà người con gái đang được anh ôm trong lòng lại không thể nhìn thấy được.
Sự cay đắng đần dần lan tỏa sang trái tim.
Anh chỉ là, chỉ là cái gì đây? Anh chỉ là muốn chứng minh, Trầm Tu Cẩn anh ở trong mắt của Giản Đồng có giống những người khác không! Chỉ là muốn cô đối diện với tất cả mọi thứ ở quá khứ, đối diện với anh! Nhìn người con gái đang ở phía dưới, trong mắt của anh toàn là đau đớn thương xót.
Anh sai rồi, sai một cách ngu ngốc, về sau anh sẽ không bao giờ dùng cách này để ép cô nữa.
Ôm lấy cô, anh hôn từng cái lên trên