Ngày tiếp theo.
“Tôi muốn chuyến ra ngoài”
Trên bàn ăn, Giản Đồng đặt chiếc bát trên tay xuống, nói với người đàn ông ở bên cạnh.
Sự bất an trong lòng đều từ người đàn ông mạnh mẽ bá đạo này mà ra...
“Được.”
“Leng keng”
, chiếc thìa bạc rơi vào trong bát, người đàn ông trả lời gọn gàng.
“.."
Giản Đồng bất ngờ trong vòng 3 giây, và sau đó nhìn người đàn ông một cách nghi ngờ.
Anh ấy, lại dễ nói chuyện như vậy sao? “Căn hộ trong hoa viên Ginza có được không?”
Sáng sớm Trầm Tu Cẩn có thói quen uống cà phê đen, anh tôi nhã uống một ngụm, nhìn người con gái ở trước mắt: “Chuyển ra ngoài cũng được, nhưng mà anh phải đảm bảo an toàn cho em.
Căn hộ ở hoa viên Ginza kia, ở gân công ty của anh.
Hệ thống bảo vệ tốt nhất trong thành phố”
Giản Đồng đang muốn phản bác lại, thì người đàn ông đã đặt cốc cà phê trong tay xuống và nói: “Tiểu Đồng, em phải biết một chuyện, trong thâm tâm của anh thật sự không muốn cho em chuyển ra ngoài”
Để cho cô chuyển ra ngoài sống đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Mặc dù là nhượng bộ, nhưng mà trong thái độ vẫn còn sự cứng rắn.
Nhớ lại dòng trạng thái trên weibo ngày hôm qua, có rất nhiều coment để lại.
“Là một người chồng thì phải biết đáp ứng tất cả yêu câu của người vợ.”
Bách Dục Hàng nói, nếu như anh không biết yêu thì đi học hỏi.
Nếu như đây là cách mà người bình thường yêu vợ của mình.
Anh nghĩ ngay cả khi anh không quá đồng ý thì anh vẫn sẽ