Giản Đồng dừng lại nhưng cũng không kêu Trầm Nhị đuổi hai mẹ con họ ra ngoài.
Cô rũ mắt xuống lạnh nhạt quét mắt nhìn người phụ nữ đang quỳ ở dưới đất, yên tĩnh đánh giá cô ta.
Trong lòng không nhịn được chế giễu, là ai cho cô ta cam đảm chạy tới trước mặt cô để cầu tình vậy? Điều gì khiến người tình bé nhỏ của bố cô cho rằng Giản Đồng cô là một người dễ nói chuyện! Giản Đồng nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang quỳ trước mặt cô, vẻ mặt cô không biểu cảm nói: “Cô nói bà Giản muốn mạng sống của mẹ con hai người, bây giờ là xã hội pháp luật, cho nên bà Giản không có gan đó đâu.
Tôi thấy cô dạo gần đây có vẻ mệt mỏi, cho nên tôi khuyên cô nên đi bệnh viện khám bệnh đi.
Căn bệnh ảo tưởng bác sĩ cũng có thể khống chế được đấy”
Người phụ nữ đó nghe xong lời cô nói, sắc mặt trắng bệch: “Tiểu Đồng..
”
“Im miệng”
Giản Đồng trực tiếp cắt đứt lời của cô ta, cô lạnh nhạt nói: “Trước đây tôi chưa hê gặp cô.
Cho nên tôi mong cô gọi tôi là cô Giản ”
Ở đăng sau, Trầm Tu Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Chính xác phải gọi là Cô Trầm”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, dường như không một chút gợn sóng nhưng mà lại khiến cho người khác không cách nào từ chối được sự cứng rắn đó.
Tim của Giản Đồng đập nhanh, đôi mắt run rẩy liếc nhìn người bên cạnh.
Nhưng mà cái nhìn này lại rơi vào trong mắt của người đàn ông ở bên cạnh.
Người đàn ông lặng lẽ giơ bàn tay ra đặt lên trên vai của Giản Đồng, đôi mắt anh nhìn chằm chằm Trầm Nhị đang đứng ở một bên mới không phải nhìn thấy sự phản kháng trong mắt người phụ nữ này.
Nhưng mà điều này lại làm khó Trầm Nhị, cậu chủ à, anh ôm người ta thì cũng ôm rồi, còn nhìn tôi làm gì? Một nam tử hán như anh ta lại bị người ta nhìn như một