Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, sự mệt mỏi trên mặt Giản Đồng lập tức được quét sạch, trên mặt cô, lộ ra một nụ cười vô cùng rực rỡ.
Bách Dục Hàng đang ngồi trên bậu cửa sổ, cửa mở, nghiêng đầu, nhìn thấy Giản Đồng cười đến vô cùng lóa mắt, anh ta sững người, lửa giận bùng lên, nhưng ngay lập tức, lửa giận trong lòng từ từ được dập tắt.
“Vào đi”
.
Trong lòng anh ta thở dài một tiếng, cô ấy chắc chắn không biết, nụ cười trên mặt cô ấy, vừa nhìn thấy thì rất rực rỡ, sau đó thì băn khoăn, cuối cùng là đau đớn đến cực độ.
Người phụ nữ ấy vẫn đứng ở cửa, không hề tiến vào.
Bách Dục Hàng quay người, đi về phía cô ấy, đột nhiên giơ cánh tay dài ra, đột ngột kéo cô đi vào: “Cô đừng cười nữa, cậu ấy không nhìn thấy”
.
Nụ cười của cô ấy, vẫn treo trên mặt cứng đờ.
“Ngực trúng đạn, chỉ cách tim chưa đến hai phân.
Sau khi xảy ra chuyện thì lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Cấp cứu ba tiếng đồng hồ, ra khỏi phòng phẫu thuật, trực tiếp đưa vào phòng bệnh nguy hiểm.
Mạng thì tạm thời đã giữ được, nhưng tình hình lại không tốt lắm”
.
“Tình hình không tốt lắm...là không tốt đến mức nào?”
Bách Dục Hàng đứng gân với người phụ nữ trước mặt, mới phát hiện ra, sắc mặt tươi tắn của cô, đều nhờ phủ lên lớp phấn dày và màu son đỏ rực, nếu chú ý quan sát đáy mắt cô ấy, đáy mắt là màu xanh đen mà lớp phấn dày sắp không thể che giấu được.
Anh ta không lập tức trả lời, đột nhiên “Soạt”
một tiếng, kéo tấm rèm phía sau lưng, để lộ ra cảnh tượng ở bên trong.
Giản Đồng trước nay chưa từng nhìn thấy Trầm Tu Cẩn trong bộ dạng như