Lục Thâm nhìn người bạn thân vội vàng quay lại, bước chân loạn xạ.
“Bị quỷ đuổi theo à?”
Nhếch lông mày, đùa cợt.
Kane đi vòng qua người Lục Thâm đi đến trước quầy rượu, kéo cánh cửa kính, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, thô lỗ lấy ra một chai Whisky, vặn nắp mở ra đưa lên miệng tu trực tiếp, chỉ trong chớp mắt, mắt nhìn một bình rượu mới đã vơi đi hơn một nửa.
Lục Thâm vội lao đến, cướp đi chai rượu trên tay Kane: “Rượu không phải để uống như thế”
.
Kane hô hấp một cách nặng nề, mùi rượu nồng nặc phả ra không khí.
Lục Thâm nhìn anh ta hoàn toàn không phải vì rượu thì đặt chai rượu Whisky trong tay xuống, lùi lại hai bước, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu da bò: “Nói đi, sao lại rối rằm như thế?”
Kane đứng bên quây rượu, nửa cánh tay gác lên quây bar, mu bàn tay chống lên trán, bốn phía xung quanh anh ta bao phủ bởi mùi rượu, hàng mi màu nhạt run run, rất lâu cũng không trả lời.
Lục Thâm là một thương nhân sáng suốt, đương nhiên, lão đạo cay độc, mở miệng đã tìm đúng điểm then chốt: “Thư kí của cậu nói cậu đến Giản Thị”
.
Lại nói thêm: “Cậu thất bại rồi”
.
Người đứng ở quân bar, không có một chút ý muốn nói chuyện.
Trong mắt Lục Thâm lóe lên một tia sáng: “Cô ấy từ chối cậu rồi à?”
Một câu hỏi rất bình thường, nhưng lại kích động đến Kane, anh ta ngẩng phắt đầu lên, tức giận hét lên: “Không cói”
Lục Thâm đỡ chán, cười nhạt nhìn anh ấy.
“Được thôi...
Kane dựa vào quây bar, cười tự giễu nói: “Cậu thăng rồi”
.
Lục Thâm mỉm cười, trong lòng đã rõ ràng.
Rất nhanh.
“Nhưng cậu sai rồi”
.
Cơ thể Kane mềm nhữn, thân hình cao lớn trượt lên chiếc ghế nghỉ trước quầy bar, có khí mà không có lực