Trên trái Giản Đồng có một chút ấm ướt, là mồ hôi lạnh trên trán của người kia rớt xuống.
Sống mũi cay cay, đẩy mạnh anh một cái, người phía trước bị cô đẩy loạng choạng hai bước, “Đồng Đồng, đừng..”
“Không sao”
.
Cô đưa tay, cô nắm chặt lấy cánh tay lại định ôm lấy cô của người này, tên cao lớn nhìn thấy cô, thì cười hung ác: “Đang oán trách không đánh được đối tượng chính.
Đúng là cô hiểu chuyện.
Ngoan ngoãn chút...
Khóe mắt cô liếc thầy chiếc gậy của tên béo rơi dưới đất, liền ngồi xuống nhặt lên, đập loạn xạ về phía đối phương.
Cách thức đánh người không hê thuần thục, cũng không có quy tắc, cô cũng chẳng biết có đánh trúng người hay không, chỉ là lúc này, có cả vạn cái bản năng mưu cầu sự sống, cả vạn cái ý nguyện muốn phản kháng.
“Cút!”
“Cút đi!”
“Đừng có qua đây!”
“Bảo các người cút đi! Không nghe thấy à?”
Chiếc gậy bóng chày điên loạn đập về bốn phía xung quanh như vũ bão.
Gào lên từng tiếng “Cút”
bi thương.
Cô đã quên rồi, quên mất đã bao lâu không phản kháng một cách kịch liệt, trực tiếp như thế này.
Năm đó, vừa vào nơi nhà tù xa lạ, đối mặt với ức hiếp, áo bức, cô đã phản kháng kịch liệt, đấu tranh kịch liệt.
Đã quên mất thời gian cụ thể, đã quên mất bắt đầu từ lúc nào, từ ngày nào bắt đầu, cô mắt đầu trâm mặc, bắt đầu không phản kháng nữa, bắt đầu trở thành cái xác không hồn.
Mà hôm nay, dường như lại quay vê là cô trâm mặc của trước đây.
Tay đang run lên, nhưng lại nắm thật chặt cây gậy, một trận đánh không hề có thủ pháp nhằm vào những bóng đen đang có ý đồ xông đến ở xung quanh, có nhát đánh vào không khí, có nhát đánh trúng, cô ấy cũng không thể phân biệt rõ ràng