Chuyển bay đêm, chưa tới ba giờ đồng hồ, đã đến thành phố S, thời điểm xuống máy bay, sắc trời đã sáng hơn một chút.
Từ Nam lên Bắc, lúc cô từ thôn Duyệt Dung đi ra, đi quá vội, quên mất thay quần áo, lập tức đi ra sân bay, gió lạnh tràn vào cổ áo.
Vi Vi An còn chưa ngủ, Giản Đồng xuống máy bay, liền mở điện thoại di động ra, điện thoại vừa mở ra, không lâu sau, có một danh sách dài các cuộc gọi nhỡ và nhiều tin nanh được gửi đến.
Mắt không thấy lòng không phiền, tay trượt một cái, liên trượt đến tin tiếp theo.
Nhất thời, lạnh lẽo trong lòng, dân dần ấm áp.
Là Vi Vi An, "Không ngủ à?”
"Xuống máy bay rồi à? Vậy em đến đón chị" "Không cần, tôi ở trên xe taxi rồi."
Đặt điện thoại xuống, đôi môi cô không khỏi kéo lên một vòng cung mỉa mai.
Cái gọi là người nhà kia, còn không bằng một người bạn không cùng huyết thống.
Một tin nanh là ép cô, trách cứ cô, oán hận cô, một tin nanh là chờ cô trở về, đợi điện thoại của cô.
Khi chưa so sánh, sẽ không thể phát hiện.
Từ lúc nào, sự trâm mặc của cô, lại làm cho người giúp đỡ cô bị tốn thương...
Sai rồi sao? Cô, làm sai rồi sao? Dọc theo đường đi, người phụ nữ một mực suy nghĩ, phải chăng, sai lầm đầu tiên của cô, đó là yếu đuối.
Cho đến khi tài xế dừng xe lại, nói: "Đến nơi rồi."
Cô mới tỉnh lại, tòa nhà quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, theo bản năng ngấng đầu nhìn căn phòng mình đang sống.
Không có ánh sáng, cùng bóng đêm xung quanh, hợp làm một thể.
Nghĩ đến, người kia đã ngủ, cũng đúng, anh cân gì phải chờ một người đang ở nơi xa chứ.
Đẩy cửa xe ra, bước chậm xuống.
Đi vào thang máy, đến cửa nhà.
Nhẹ nhàng mở cửa.
Trong phòng, tĩnh lặng.
Cô không ấn công tắc điện trong phòng, ánh đèn đường ngoài ban công hắt vào, ánh sáng yếu ớt, nhưng cũng