“Cho tôi xuống, công ty tôi vẫn còn có rất nhiều việc phải giải quyết”
Lục Minh Sơ mặc kệ, chỉ lái xe, xe chạy băng băng trên đường gần như không ngừng nghỉ, suốt quãng đường đều là đèn xanh, gân như đến ngay cả đường sá cũng tạo điều kiện cho anh ta.
“Đi theo tôi, cô sẽ có thể nhìn thấy chân tướng sự việc.”
Lục Minh Sơ nói: “Hay là, cô chỉ muốn sống trong sự lừa dối?”
Giản Đồng nghiến chặt răng.
Chiếc xe thuận lợi đi vào tòa nhà Trầm Thị.
“Xuống xe đi”
Lục Minh Sơ mở cửa xe một cách tự nhiên, xuống xe trước, vòng sang bên cạnh, mở cửa xe bên Giản Đồng: “Đương nhiên, tôi cũng có thể bế cô xuống xe”
Anh thấy Giản Đồng mãi không chịu xuống, liền trêu chọc.
Giản Đồng bỗng nhìn Lục Minh Sơ, ánh mắt ấy, khiến Lục Minh Sơ bỗng có cảm giác không muốn tiếp tục chuyện này nữa, vội vàng ngừng suy nghĩ trong đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú, lại nở nụ cười trêu chọc: “Mời”
Cô lạnh lùng xuống xe.
“Chuyện đã đến nước này, thì cô đừng chạy trốn”
Lục Minh Sơ đi trước, trêu đùa người phụ nữ đang lẽo đão theo sau.
“Anh đã tốn công sức để chặn tôi ở tập đoàn Giản Thị, thì sao có thể để tôi đi lại tự do?”
Người phụ nữ bình tĩnh, theo sau Lục Minh Sơ.
Hai người vào thang máy, trong thang máy, Lục Minh Sơ chăm chú nhìn người phụ nữ ấy, lần trước có thể nhìn cô chăm chú như vậy, là từ lúc nào? Hình như là đã từ lâu lắm rồi nhỉ.