Chiếc xe chạy như bay trên đường, Trâm Nhị làm tài xế, trong bầu không khí ngột ngạt, người phụ nữ ở ghế sau, thân hình nhỏ bé, khẽ run lên.
Một cánh tay săn chắc ghì chặt lấy cô, không thể động đậy được.
Đây là khóa chặt, chứ không phải ôm, người đàn ông đang khóa chặt người phụ nữ, khuôn mặt tuấn tú, xám xịt lại.
Trên trán Trầm Nhị, từng giọt mồ hôi tuôn ra, rồi nhỏ giọt xuống, nhưng không dám lau.
Lúc này, thứ anh chở không phải là một đôi nam nữ, mà là một cơn......
giông tố.
Khắp thân hình của người đàn ông, được bao phủ bởi một lớp không khí lạnh.
Trầm Nhị không kìm nén nổi mà có chút ngưỡng mộ với những người khác.
Ít nhất, không phải ở cùng một con sư tử đực đang nhẫn nhịn tới mức sắp phát điên.
Chiếc xe chuyển hướng ở chỗ đèn đỏ, đi tới làn xe ở ngã rẽ bên trái, bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng, vang lên ở ghế sau: “Tôi có nói là về nhà họ Trầm sao?”
Trầm Nhị bỗng nhanh nhẹn, “Chủ tịch, vậy thì là?”
“Về nhà”
Người đàn ông lạnh lùng thốt ra 2 chữ.
May mà Trầm Nhị nhanh nhẹn, không hỏi thêm, nhanh chóng rẽ sang, lại quay đầu, cái quay đầu này, đã thay đổi hoàn toàn phương hướng của chiếc xe.
Người phụ nữ im lặng suốt quãng đường, ngoài im lặng, cũng không còn biết nói gì nữa.
Càng không biết, anh lại muốn......
làm gì cô.
Chiếc xe đi tới căn hộ trước đây của họ.
Suốt quãng đường, người phụ nữ bị một cánh tay săn chắc khóa chặt, trong hâm đỗ xe, cửa xe được mở ra, cô gần như bị cánh tay săn chắc ãy, lôi ra khỏi cửa xe.
Lúc này còn có Trầm Nhị ở đây, cô nhẫn nhịn suốt quãng đường, im lặng, chỉ là vì muốn giữ cái gọi là lòng tự trọng nực cười ấy, không muôn nhận thua mà thôi.
Giản Đồng không dám suy nghĩ kỹ, càng không