“Cho nên hôm nay anh tới đây là vì nói chuyện của ông cụ sao?”
Người đàn ông ở trên giường bệnh cười nhẹ, dưới đáy mắt là tia không tin tưởng: “Lục Minh Sơ, ông ấy sẽ không quan tâm tôi chết đâu.
Cho dù tôi chết thì ông ấy vẫn còn một đứa cháu kế thừa vị trí của ông ấy”
Lục Minh Sơ cười chế giễu: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ quay trở về mảnh đất bẩn thỉu của nhà họ Traafm sao?”
“Anh không cần Trầm Thị sao?”
Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nói: “E rằng khiến anh thất vọng rồi”
“Trầm Thị hả”
Tầm mắt của Lục Minh Sơ lướt qua Trầm Tu Cẩn, đôi mắt hướng ra xa ngoài cửa sổ: “Là một đồ tốt, cứ coi như tôi muốn, vậy anh sẽ cho sao?”
“Tôi không cho thì chẳng phải anh cũng sẽ cướp sao?”
“Với anh, tôi chắc chắn sẽ cướp.”
Lục Minh Sơ bày dã tâm của anh ta lên mặt: “Nhưng mà nếu như anh chết rồi thì tôi sẽ không cướp với cô ấy”
Trầm Tu Cẩn híp mắt nhìn anh ta: “Anh thật sự có tình cảm sâu nặng với cô ấy, có hay không trước khi chết tôi nên ủy thác cho anh?”
“Nhanh một chút, anh bị bệnh cũng sắp chết rồi, hai người chẳng phải đã ly hôn sao? Chuyện của cô ấy không còn liên quan tới anh nữa rồi.
Ủy thác sao? Vậy phải xem bây giờ anh còn tư cách đó không”
Lục Minh Sơ nói xong thì đứng dậy: “Thăm cũng thăm rồi, tôi đi đây”
“Anh tới là để thăm tôi sao? Anh lại tốt bụng như vậy à?”
“Tôi tới là muốn xem anh sắp chết chưa.
Dù gì thì chúng ta cũng được coi là chảy chung dòng máu, anh cho rằng tôi muốn tới thăm anh lắm sao?”
Lục Minh Sơ chế giễu nói: “Nhưng mà anh yên tâm, nếu như anh chết thật, tôi sẽ không đi cướp Trâm Thị đâu”
Nói xong, Trầm Tu Cẩn đang ngồi ở trên giường bệnh trâm mặc một lúc,