Cô từ chối, hắn càng bá đạo hơn.
Ba! Một tiếng giòn giã, đột nhiên, thế giới an tĩnh.
Trầm Tu Cẩn không dám tin nhìn người phụ nữ dưới thân, tay cô đang kịch liệt run rẩy, hoảng sợ nhìn mình.
Trầm Tu Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường, một cái tát kia, đánh chẳng hề mạnh, không đau, nhưng với cuộc sống ưu việt của Trầm đại thiếu, thành phố S Trầm Tu Cẩn người cầm lái của Trầm gia, đời này lần đầu tiên bị người ta động thủ tát một bạt tai, môi mỏng hắn mím chặt thành một đường thẳng, thuỳ mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân, đột nhiên đứng lên, xuống giường, hắn đưa lưng về phía Giản Đồng ở trên giường, nói: "Thay quần áo ướt của cô đi, chớ làm ướt giường của tôi."
Một cái quần thể thao của đàn ông, vứt đến trong tay Giản Đồng.
Giản Đồng sửng sốt một chút, người đàn ông kia cũng không quay đầu lại, ngay dưới ánh mắt chăm chú của Giản Đồng, áp chế tức giận rời khỏi phòng ngủ: "Thanh nhanh lên một chút, chút nữa Bạch Dục Hành sẽ đến khám cho cô."
Khám bệnh? "Tôi không có bệnh."
"Cô không có bệnh, sao đột nhiên lại hôn mê?" Hắn lạnh nhạt đáp lại.
"Tôi chính là không có bệnh."
"Kêu cô thay thì thay đi, ở đó nói nhảm nhiều như vậy, làm bẩn giường của tôi."
Bóng lưng nguòi đàn ông biến mất ở cửa phòng ngủ, thuận tay 'ầm' một tiếng, khép cửa lại.
Giản Đồng nhìn chiếc quần thể thao ngắn của đàn ông trong tay.
Do dự một chút, chống thân thể, chậm rãi cởi quần ướt ra rồi thay.
Đúng lúc, cửa vang lên tiếng gõ cửa: "Giản Đồng? Là tôi."
Bạch Dục Hành đứng ở ngoài cửa, lễ phép gõ cửa một cái: "Cô không nói lời nào, tôi đi vào đây?" Sắc mặt Giản Đồng lập tức tái nhợt, "Đừng..."
đi vào...
Muộn rồi...
Bạch Dục Hành đứng ở cửa, nhìn Giản Đồng một cái, tầm mắt hắn quét trên người Giản Đồng một vòng, nhất thời đáy mắt hiện lên vẻ cổ quái.
Quần áo của Trầm Tu Cẩn, mặc ở trên người Giản Đồng.
"Hai người vừa mới vận động xong à?" "Hả?" Bạch Dục Hành nói là một câu chuyện cười, nhưng nhìn Giản Đồng một bộ hình dáng phản ứng chậm rì, lắc đầu một cái, câu trả lời đã biết.
Hắn đi tới phía Giản Đồng, sắc mặt Giản Đồng trắng hơn.
"Cô đừng khẩn trương, tôi chẳng qua là kiểm tra theo thường lệ thôi."
"Tôi không có bệnh."
"Tôi chỉ kiểm tra một chút, sẽ không có gì."
"Không cần, tôi thật sự không có bệnh."
Bạch Dục Hành bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn về phía Giản Đồng: "Này, Giản Đồng, cô đang giấu giếm cái gì?" Tim Giản Đồng ngừng nhảy nửa nhịp: "Tôi chính là...
không có bệnh, tôi ghét bác sĩ kiểm tra thôi."
Cằm Bạch Dục Hành hướng về phía cửa phòng ngủ dương lên: "Muốn tôi gọi hắn đi vào, ngay trước mặt hắn nói bây giờ cô là một người khiếm khuyết sao?" Giản Đồng đột nhiên trợn to hai mắt! Đây là chuyện cô khó chịu nhất không muốn bị người khác nói đến! Càng thêm không ngờ cái này lại bị người khác nhắc tới! "Anh làm sao biết...
Ha...
Quả nhiên."
Cô vừa mới hỏi Bạch Dục Hành là làm sao biết, liền dừng một chút, đột nhiên không giải thích được nói hai chữ 'quả nhiên'.
Bạch Dục Hành híp mắt quan sát Giản Đồng, hắn mơ hồ biết được một ít chuyện.
Nhưng mà, nếu như chuyện này là thật như hắn đoán, vậy...
Bạch Dục Hành thương hại nhìn về phía Giản Đồng..
Cô thật là đủ đáng thương.
"Cô có từng nghĩ rằng, có một số việc, cũng không phải giống như trong lòng cô đang suy nghĩ?" Ít nhất, hắn biết dù Trầm Tu Cẩn chán ghét Giản Đồng như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không tàn nhẫn để cho người khác lấy đi thận của cô.
"Đều là quá khứ rồi.
Đây là điều tôi phải chịu."
Người phụ nữ kia, từng là một người phụ nữ tự tin phô trương ở Thượng Hải, giờ phúc này, lại tựa như đi tới điểm cuối của cuộc sống vậy, không có chút sức sống nào, giống như một bà lão hơn trăm tuổi, vừa nói những lời đó.
Bạch Dục Hành kinh hãi! Cho dù từng thấy cô ở trước mặt mình hèn mọn quỳ xuống dưới chân Trầm Tu Cẩn, nhưng khi tự mình đối mặt với người phụ nữ này, cảm giác kia, càng chấn động! Cái lại hèn mọn này, hẹn mọn đến mức cơ hồ trong từng chữ cô nói đều lộ ra.
"Một cái thận, đổi một câu 'đều là quá khứ rồi' của cô?" Trước mắt Bạch Dục Hành hiện ra gương mặt tự tin năm đó, năm đó Giản Đồng cũng từng là đối tượng được rất nhiều đại thiếu danh môn ái mộ, nhưng bây giờ người phụ nữ này, hắn chỉ cho rằng, thời gian ba năm chẳng qua là thay đổi bề ngoài của cô, không nghĩ tới, thế nhưng ngay cả bên trong cũng bị móc rỗng rồi.
"Cô thật sự cho rằng, hết thảy đều là cô nên chịu sao, Giản Đồng?" Giản Đồng chưa ngước mắt lên nhìn Bạch Dục Hành lần nào, tựa như cỗ máy lặp lại, "Hết thảy những thứ này, đều là tôi nên chịu."
Mặt của cô cứng lại đến mức không giống như một người đang sống! Bạch Dục Hành thất vọng đầy mắt, thì ra, Giản Đồng ngày ấy, thật sự biến mất rồi, cũng sẽ không còn xuất hiện nữa.
"Bây giờ tôi làm kiểm tra cho cô một chút, xin cô phối hợp."
Bạch Dục Hành làm việc, cũng không cho Giản Đồng tránh né, "Tốt nhất cô đừng lộn xộn, tôi sợ làm cô bị thương.
Hoặc là, cô muốn tôi gọi Trầm Tu Cẩn vào đây?" Một câu cuối, hoàn toàn chế trụ Giản Đồng.
"Sốt 37 độ 8, cô là có chuyện gì, sốt rồi cũng đi làm? Chính cô không biết tình trạng thân thể của mình sao? Cô vốn cũng không phải là một người bình thường, còn dám khoe tài.
Cô không muốn sống nữa à Giản Đồng!" Rốt cuộc, người phụ nữ trước mắt này bảo sao làm vậy, cũng đã từng cùng nhau lớn lên với hắn, kêu hắn một tiếng 'anh Dục Hành', coi như không quay lại được quá khứ, cô cũng vẫn là Giản Đồng.
Bạch Dục Hành cũng không phải có ý gì với Giản Đồng, chỉ là từ thương hại đối với cô, cùng với tình cảm ngày xưa.
Hắn đứng lên, cầm đồ đi ra ngoài.
Cũng không cùng Trầm Tu Cẩn nhiều lời, chỉ là nói câu: "Cậu đừng làm khổ cô ấy nữa.
Thân thể cô ấy...
không tốt lắm."
Cũng không biết là Trầm Tu Cẩn có biết tình trạng thân thể của Giản Đồng không, lời Bạch Dục Hành vừa ra tới miệng, liền sửa lại.
"Một chút nữa tôi sẽ kêu người đưa thuốc đến."
Bạch Dục Hành cầm đồ liền đi.
Trầm Tu Cẩn nhìn lướt qua phòng ngủ, nhấc chân đi vào.
"Tối nay,