Trong lòng Trâm Tu Cẩn có chút hồi hộp, “Giản Đồng, không biết cô có tin hay không, nhưng chuyện này có chút hiểu lầm”
Hiểu lâm? Giản Đồng nhìn Trầm Tu Cẩn, anh ấy lại nói chuyện này có chút hiểu lầm? “Không lẽ chủ tịch Trầm định nói, chuyện này không liên quan đến anh, chuyện này anh không biết gì hết sao?”
Cô ấy không biết nên khóc hay nên cười, cô ây chỉ cảm thấy nỗi khó chịu ở trong lòng sắp không thở được ra! “Chủ tịch Trầm, bản thân anh có tin không? Không có sự chỉ thị của anh, thì ai sẽ dám làm ra những chuyện thể này với tôi chứ!”
Trầm Tu Cẩn đơ mặt ra...
Phải! Không có sự chỉ thị của anh, thì ai sẽ làm ra những chuyện thế này với cô chứ! Lẽ nào, thực sự lại giống như lời của Bách Dục Hàng nói, thái độ ba năm trước của anh đối với cô, và thái độ của anh đối với tất cả sự việc này, đã quyết định hoàn cảnh và những gì cô phải trải qua trong ba năm đó sao? Vì thế, mà những người đó mới đối xử không kiêng nể gì với cô như vậy sao? Trầm Tu Cẩn ngẩng đầu nhìn Giản Đồng: “Nếu như tôi nói...”
“Anh không cần nói rồi.
Anh nói gì, tôi cũng tin, thật đấy”
Giản Động mỉm cười nói.
Tin hay không tin, có quan trọng không? Trầm Tu Cẩn nhìn thấy trên mặt Giản Đồng có viết rõ dòng chữ “Không tin anh”
, đột nhiên năm chặt tay thành nắm đấm, những lời chuẩn bị giải thích, lại nuốt sâu vào trong bụng.
“Được, nếu cô đã yêu thích công việc như vậy, vậy thì hãy cố gắng làm việc, trong một tháng, kiếm đủ 17 tỉ cho vào trong thẻ, tôi sẽ thả cô đi.
Nếu không thì, cô đi đến đâu cũng vô dụng”
Trầm Tu Cẩn nói với Giản Đồng bằng vẻ mặt lạnh tanh.
“Ý của chủ tịch Trầm là, tôi vẫn nợ anh khoản tiên 17