Giản Đồng! Lại là Giản Đồng! Tại sao ai cũng đều quan tâm Giản Đồng như vậy! Trân Mộc Mộc không thừa nhận lòng đố ky của bản thân, cô ta lúc này, giống như đang núp dưới mái hiên.
“Ông, ông chủ”
Cô ta run rấy nói: “Tôi không hê nhằm vào Giản Đồng”
“Tôi không nghe lời lảm nhảm”
Cùng với câu nói không chút ấm áp này, bàn tay đeo găng tay của người đàn ông, cố ý dùng sức giữ chặt vào cằm của Trân Mộc Mộc, cái lực đó, như muốn bóp vỡ vụn xương hàm dưới của người ta.
Trân Mộc Mộc bật khóc, cô ta thậm chí còn tưởng, vừa nghe thấy tiếng xương hàm dưới của mình vỡ vụn ra.
“Tôi, tôi, tôi nói”
Cô ta cảm thấy người trước mặt mình giống như một con quái vật, quả thực rất đáng sợ, trong lòng vô cùng sợ hãi, lại càng thêm hận Giản Đồng...
rõ ràng ở trước mặt mình, đã đồng ý giúp mình xin tha thứ! Vốn dĩ là không hề làm! Vỗn đĩ là giả bộ làm người tốt! Tỏ ra là người tốt! Ghê tởm! Đồ kỹ nữ Đồ hèn hạ! Người đóng kịch giỏi nhất chính là cô rồi! Cho dù trong lòng Trân Mộc Mộc lúc này có nghĩ thế nào, nhưng bây giờ, cô ta thực sự rất sợ con quái vật ở trước mặt.
“Là cậu chủ Tiêu”
Cậu chủ Tiêu?...
Trầm Tu Cẩn chau mày lại: “Tiêu Hằng sao?”
“Phải, tôi thích cậu chủ Tiêu, nhưng Giản Đồng lại quyến rũ cậu chủ Tiêu.
Nếu như Giản Đồng là một người phụ nữ biết an phận, thì tôi đã không khó chịu với cô ta như vậy.
Nhưng cô ta không phải! Giản Đồng vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được.
Cậu chủ Tiêu lại bị cô ta đánh lừa, cho đến hôm nay cũng không hề biết bộ mặt thật của cô ta.
Tôi không muốn nhìn thấy cậu chủ Tiêu bị người phụ