Sau ngày hôm đó, Tô Mộng kiên trì, đợi Giản Đồng khỏi bệnh, mới để cô ấy đến đi làm.
Cuộc sống đi làm sau khi sức khỏe hồi phục của Giản Đồng dường như vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ là, những ngày này, bất luận cho ây cỗ gắng thế nào, cũng không có việc gì để làm.
Giám đốc Hứa là cấp trên của cô ấy càng không muốn giúp cô ấy sắp xếp việc làm.
Giản Đồng ngôi một mình trong phòng nghỉ ngơi của bộ quan hệ xã hội, lúc này, đã là vào giờ tan làm.
“Tan làm rồi tan làm rồi, ôi trời, mệt chết mất, hôm nay vị khách đó thật phóng khoáng”
, liên tục, trong phòng nghỉ ngơi, người càng lúc càng nhiều, mọi người đêu cười nói vui vẻ, thảo luận vê thành quả của hôm nay, chỉ riêng Giản Đồng, ngôi ngơ ngẩn ở một góc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, có một cô gái lấy ra một chồng phiếu được xếp gọn gàng, độ dày đó, ít nhất cũng phải đến hơn trăm triệu, Giản Đồng nhìn đống phiếu trên tay cô gái đó, liền bị đối phương bắt được.
“Ái chà, Giản Đồng à”
, người đó uốn éo như con rắn nước, ánh mắt đầy vẻ cười nhạo: “Sao thế? Thích cái này sao?”
Cô ấy giơ xấp tiên trong tay lên, lắc lư trước mắt của Giản Đồng.
“Tôi nói này Giản Đồng, tôi thấy tốt nhất cô đừng xuất hiện ở bộ quan hệ xã hội này nữa, cô đã bao lâu không có việc làm rồi chứ?”
“Trân Ni, cô đừng lấy số tiền ít ỏi này của cô lắc lư trước mặt Giản Đông nữa, số tiên này của cô, Giản Đồng cô ấy vốn dĩ không nhìn vào mắt, Giản Đồng cô ấy, kiếm được toàn số tiên lớn, việc gì phải để ý đến số tiền ít ỏi này của cô chứ?”
Trân Nhi nhếch miệng lên: “Vậy thì, ai có thể biết co biết duỗi giống như cô ta chứ? Số tiền đó có nhiều như nào, tôi cũng không cần”
Giản Đồng nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, lặng lẽ đứng dậy, thu dọn đồ