"Giản Đồng tỷ, ra tù rồi chị muốn làm gì? Em muốn đi Nhĩ Hải, Nhĩ Hải đẹp lắm, nước trong veo sạch sẽ. Nơi đó có những con chim rất dễ thương, cá tôm ở Nhĩ Hải rất tươi đẹp, trời xanh nước trong, ngay cả cái mặt trời ở đây cũng cực kỳ ấm áp
Em phải cố gắng kiếm tiền, kiếm được một số tiền lớn rồi sẽ đi đến đó, mở một cái nhà trọ nho nhỏ. Em cũng không tính toán kiềm tiền gì, chỉ nguyện mỗi ngày nhìn thuỷ triều ở Nhĩ Hải lên xuống. Em không phải muốn kiếm thật nhiều tiền, chỉ cần cuộc sống đủ ấm no, thỉnh thoảng nhìn khách du lịch quanh đi quẩn lại, đến đến đi đi.
Giản Đồng tỷ, em thật giống như sắp đi rồi. Làm thế nào đây, còn chưa kịp ngắm nhìn vẻ đẹp của Nhĩ Hải"
Đó là thanh âm bi thương mà Giản Đồng cả đời không thể quên được. Cô ôm cô bé kia, không ngừng dùng nhiệt độ của mình muốn làm ấm thân nhiệt đã lạnh như băng của cô bé.
Cặp mắt của cô bé trong suốt ở trong ngực cô mang khao khát nhìn về phía bầu trời ở cửa sổ nhỏ của ngục giam, cô bé nói "Giản Đồng tỷ, thật ra em chưa từng đi Nhĩ Hải. Những thứ xinh đẹp kia của Nhĩ Hải đều do em thấy từ ti vi và tạp chí. Em biết nếu như em ra tù rồi, cũng không có tiền đi Nhĩ Hải để mở nhà trọ nho nhỏ kia. Em chỉ là muốn trước lúc ra đi, muốn thực hiện điều không thể nào ở trong mơ"
Đến tận bây giờ, Giản Đồng vẫn như cũ nhớ đến ánh mắt khát vọng trước khi ra đi của cô gái ở trong ngực.
Hồi ức ấy nhớ lại vẫn cực kỳ đau đớn, khoé mắt bất tri bất giác ươn ướt. Cô đưa tay ra, lén lau khô. Bò lổm ngổm trên đất, một cái lay lặng lẽ sờ phần bên trái ở sau lưng, nơi đó trống rỗng, so với người bình thường ít đi một bộ phận.
Chính bởi như vậy, cô không thể uống rượu, cô phải sống!
Cô thiếu nợ, còn chưa trả xong.
Cô có tội, còn chưa chuộc được.
Không.
Cô vẫn chưa thể chết.
Giản Đồng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trầm Tu Cẩn, lắc đầu một cái, nói "Trầm tiên sinh, chỉ cần ngài không để cho tôi uống rượu, như thế nào cũng được"
Như thế nào cũng được.. Sao?
Người đàn ông ánh mắt giống như chim ưng, híp một cái, khoé miệng chậm rãi vểnh lên "Như thế nào cũng được?" Hắn mở miệng, lộ ra vẻ nguy hiểm.
Giản Đồng Giản gia đại tiểu thư, đã từng tự tin và kiêu ngạo, đều vứt cả rồi?
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, trước mặt là Giản đại tiểu thư từng trong trí nhớ hắn, hay thật sự đã biến thành người khác. Google ngay trang || T RÙMTRUYỆN. net ||
"Chỉ cần không uống rượu. Như thế nào cũng được"
"Được" Người đàn ông trên ghế salon mắt chợt loé rồi biến mất, ngay sau đó như có như không chỉ đến một hướng, từ góc tường một bóng người chậm rãi đi ra "Tiên sinh" Người nọ mặc âu phục đen, sạch sẽ gọn gàng đầu đang cung kính cúi đầu 45 độ. Người này hẳn là vệ sĩ của Trầm Tu Cẩn.
Giản Đồng không hiểu nhìn về phía Trầm Tu Cẩn. Người đàn ông dung nhan hoàn mỹ, chậm rãi cười, môi mỏng mở ra "Hôn hắn ta"
Giản Đồng nhìn theo ngón tay hắn, tầm mắt nhìn về phía vệ sĩ mang âu phục đen không lên tiếng... Hiểu ra liền trợn to hai mắt.
"Làm sao? Không làm được?" Bên tai truyền tới giọng nói nghiền ngẫm của Trầm Tu Cẩn "Hoặc là uống rượu, hoặc là ngay bây giờ ở đây bắt đầu biểu diễn"
"Rào" Giống như một chậu nước đá từ trên đầu đổ xuống, Giản Đồng toàn thân lạnh không có một chút hơi người nào, lỗ tai ong ong, ngẩng đầu lên ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía người đàn ông như đế vương trên salon... Hắn vừa nói gì?
Biểu diễn? A... Để cho cô giống như một cô gái thanh lâu ở đây biểu diễn tiết mục hôn?
Cô chậm rãi nhấp đôi môi khô khốc, hoá ra nụ hôn đầu của cô lại rẻ rúng như vậy. Cho dù tình cảm đối với hắn chỉ còn sợ và sợ, mặc dù cô sớm đã đem tình cảm với hắn dọn dẹp sạch sẽ, chôn giấu thật sâu trong lòng, nhưng không thể khống chế mà trong lòng một trận đau đớn.
Cô nhìn về phía Trầm Tu Cẩn, cặp mắt kia không lạnh không hận cũng không yêu, chỉ có sự tuyệt vọng đến tận cùng.
Trầm Tu Cẩn thú vị thưởng thức ánh mắt tuyệt vọng của cô, người phụ nữ này... Hẳn sẽ cự tuyệt yêu cầu hoang đường của hắn? Uống rượu cùng