Trong bệnh viện Bách Dục Hàng sắp xếp ổn thỏa cho Giản Đồng.
“Cô thật là may mắn”
Bách Dục Hàng không kiêm chế được trợn ngược mắt lên: “Bản thân mình như thể nào, cô còn không biết rõ sao? Còn uống rượu?”
Nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, ở ngoài cửa, Trâm Tu Cẩn đang đứng hút thuốc.
“Cho tớ một điếu.”
Bách Dục Hàng chìa tay về phía Trầm Tu Cẩn, Trầm Tu Cẩn rút hộp thuốc ra, rôi đưa cho anh ấy.
Bách Dục Hàng không màng đến khách khí, châm lửa vào điếu thuốc: “Là chuyện gì vậy?”
Anh liếc nhìn cái cửa ở phía sau, anh nhớ rằng, sau khi Giản Đồng ra tù, cảnh tượng đầu tiên nhìn thầy, chính là để không phải uống rượu, mà Giản Đồng kiêu ngạo ấy, lại quỳ xuông trước mặt tất cả mọi người như vậy.
Trầm Tu Cẩn vẫn tiếp tục hút thuốc, không nói câu gì.
Bách Dục Hàng cũng không để ý đến vẻ thờ ơ của tên này.
Thở ra một làn khói: “Nghe nói cậu bảo cô ấy kiếm đủ 17 tỉ trong một tháng, thì sẽ trả tự do cho cô ấy?”
Phủi phủi khói thuốc: “Cậu để cô ấy đi sao?”
“Không thể nào”
Người đàn ông vẫn luôn không nói gì, đột nhiên lạnh lùng nói.
“.."
Bách Dục Hàng lúng túng, thấy kinh ngạc với trạng thái kích động của Trầm Tu Cẩn, lấy khuỷu tay chạm vào: “Này, cậu có phát hiện ra, cứ khi nhìn thấy cô ãy, cậu liền rất bất thường không?”
Người đàn ông chau mày lại: “Muốn nói gì thì nói thẳng, đừng có lòng vòng”
“Khụ khụ..”
Đây là cậu muốn để tôi nói thẳng ra nhé, Bách Dục Hàng lấy lại giọng: “Tớ cảm thấy cậu quá quan tâm Giản Đồng rồi.
Đây khác hoàn toàn với cậu của ngày trước, người anh em, một người nhanh nhạy như cậu, lẽ nào không nhận ra được sự bất thường của bản thân sao?”
Anh không tin, sự thay đổi tâm trạng của Trầm Tu Cẩn, bản thân anh sẽ không nhận ra.
Có điều...
30 giây sau...
“Không phải