“Bọn họ...cũng bao gôm cả chủ tịch Trâm sao?”
Nói xong, Tô Mộng cảm nhận rõ ràng được, Giản Đồng ở trong lòng, toàn thân ngay lập tức cứng đơ lại.
Một tiếng than thở không ra tiếng...
Vậy là đúng rồi.
Bọn họ đều không tin...
bao gốm cả Trâm Tu Cẩn.
Đến lúc này, không cân Giản Đồng phải nói nhiều lời nữa, Tô Mộng đại khái cũng có thể đoán được, những gì đã xảy ra giữa Giản Đồng và ông chủ.
Hạ Vi Minh...
Trong hai năm bản thân đi theo Trầm Tu Cẩn.
Hình như đã có ai từng nhắc đến cái tên này rồi.
Hình như cũng từng nghe nói, người con gái tên Hạ Vi Minh này, ở trong lòng của ông chủ, khác với những người khác, chỉ là sau đó còn trẻ mà lại gặp điêu không may rôi qua đời.
Vẫn luôn không biết, người con gái vô cùng đặc biệt ở trong lòng của ông chủ này, là vì nguyên nhân gì mà qua đời.
Hôm nay, dường như đã hiểu ra được.
Nhưng...
cô không tin.
Giản Đồng quá kiêu ngạo, sẽ không thèm đi làm chuyện như thế này.
Tô Mộng giơ tay, sờ lên đầu của Giản Đồng, cô không hỏi Giản Đồng, tại sao lại không đi giải thích cho Trầm Tu Cẩn, tại sao lại không đi chứng minh bản thân mình vô tội.
Bởi vì chỉ có những người từng trải qua cảnh ngộ giống như thế, mới có thể hiểu được, người không được bản thân yêu thương, mọi sự tự tưởng, cái cảm giác đó, bi thương và bất lực như thế nào.
Chính là vì bản thân cô cũng đã từng trải qua chuyện giống như vậy, vì vậy mới hiểu được, Giản Đồng tại sao lại không đi giải thích, hoặc là Giản Đồng đã từng giải thích, nhưng không có ai tin, thậm chí không có ai thèm lắng nghe...
Vào lúc nào đó, có một người không tin tưởng bạn, thì bạn