"Hứa Gia Lạc, cậu qua đây giúp tôi một chút."
Kh bữa lẩu dần kết thúc, Phó Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông ấy vừa nói vừa đi vào bếp trước.
Phó Cảnh thật sự cảm thấy rằng lần này mình rất biết nhẫn nhịn.
Cả bữa ăn đều có cười có nói, không để lộ ra biểu hiện gì.
Nhiều nhất...! nhiều nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng lại nhìn Hứa Gia Lạc thêm vài lần, ông là muốn xem xem Alpha này có bóc tôm cho con trai mình như thường lệ hay không.
"Vâng!" Hứa Gia Lạc đáp lại một tiếng, nhưng không lập tức đứng dậy đi theo mà lại thuận tay dọn đống bát đĩa trên bàn trước, động tác nhỏ này cho anh ít thời gian suy nghĩ.
.
truyện kiếm hiệp hay
Phó Cảnh gọi anh là "Hứa Gia Lạc" chứ không phải là "Tiểu Hứa", là gọi cả tên cả họ của anh, Hứa Gia Lạc.
Alpha ngay lập tức trở nên tỉnh táo, anh dọn dẹp bát đĩa của mình và nhìn sang Phó Tiểu Vũ đang ngồi bên cạnh——
Omega kia hình như vốn là đang quan sát anh, nhưng lúc này trùng hợp lại chỉ nhìn anh một cái rồi vội vàng quay đầu đi.
Hai giây sau cậu lại nhanh chóng cầm bát của mình lên, không nhìn Hứa Gia Lạc nữa mà còn cực kỳ không khách sáo đặt cái bát trong tay mình vào tay anh.
Lại là một hành vi điển hình của Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Lạc lập tức hiểu ra, người này là đang chột dạ nên mới cố tình bày ra cái dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế——
Phó Tiểu Vũ, em được lắm.
Mách lẻo với ba rồi đúng không?
Alpha híp mắt lại đầy ẩn ý sâu sắc, anh hít một hơi thật sâu rồi sải bước đi vào phòng bếp.
"Chú ơi, cứ để con làm cho ạ!"
Hứa Gia Lạc hoàn toàn không để Phó Cảnh nhận lấy đống bát đũa trong tay mình, anh cố tình tránh Omega một cách tinh tế rồi bước đến bồn rửa tay và xắn tay áo lên——
Ngay từ giây phút đầu tiên bước vào bếp, anh đã lặng lẽ bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Bước đầu tiên là phải chủ động làm việc, tuyệt đối sẽ không bao giờ mắc lỗi.
Trong hoàn cảnh bình thường, Phó Cảnh thực sự sẽ không nỡ khiến Hứa Gia Lạc mệt mỏi, hai đứa con chẳng dễ dàng gì mới về nhà được một chuyến, mấy cái chuyện vặt vãnh như nấu cơm rửa bát này bình thường ông ấy toàn đuổi Hứa Gia Lạc ra ngoài không để anh giúp đỡ.
Nhưng lần này thì khác.
Ông ấy đứng yên không nhúc nhích nhìn Alpha đang đứng bên cạnh ngoan ngoãn rửa bát, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Hứa Gia Lạc, có phải cậu làm gì khiến con trai tôi không vui?"
Tất nhiên là Hứa Gia Lạc đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
"Dạ?" Anh vừa cẩn thận rửa bát bằng nước rửa, vừa quay đầu lại bình tĩnh nhìn vào Phó Cảnh, dùng giọng điệu như là đang hỏi chuyện vu vơ, nói: "Tiểu Vũ đã nói gì với chú ạ?"
"Thằng bé..." Phó Cảnh suýt chút nữa đã bị cuốn vào, lúng túng một hồi mới làm căng, nói: "Cậu không cần quan tâm là thằng bé đã nói gì, cậu chỉ cần nói có phải hai đứa đang cãi nhau hay không?"
Phó Tiểu Vũ nói mập mờ lắm, nên thực ra ông ấy cũng không biết tình hình cụ thể là có chuyện gì.
Chẳng qua là ông ấy quá bao che, mặc dù gần như không giả vờ bình tĩnh trước mặt Phó Tiểu Vũ nhưng trong lòng đã sớm trăn trở hết lần này đến lần khác, vì vậy ngay cả chuyện phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn cũng chưa làm đã chất vấn Hứa Gia Lạc.
Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt híp của của Alpha đằng sau mắt kính.
Anh không tin rằng Phó Tiểu Vũ có đủ can đảm để nói với ba mình rằng, mâu thuẫn giữa hai người họ là vì chuyện trên giường quá mạnh mẽ.
Cho nên nhìn Phó Cảnh trông thì có vẻ hung hăng như là muốn hỏi tội, nhưng thực ra lại không đủ tự tin.
"Chú ơi! Chú nghĩ nghiêm trọng quá rồi!"
Anh nhịn cười, nói: "Tôi hôm qua chúng cháu có trêu đùa nhau hơi quá nên em ấy mới tưởng thật, thế là từ sáng nay đã bắt đầu cãi nhau với con, bây giờ còn cố tình phớt lờ con nữa."
"Vậy cậu..." Phó Cảnh mới vừa lên tiếng, nhưng lại không thể không ngừng lại.
Không biết là tại làm sao, cái dáng vẻ nhẹ nhàng giải thích của Alpha này khi vừa rửa bát vừa kéo tay áo lên, thực sự rất khiến người khó mà nổi giận nổi.
"Vậy sao cậu cũng không dỗ dành nó? Cứ để nó hờn dỗi thế mãi à?"
Mặc dù mơ hồ cảm thấy đó là chuyện riêng khó nói của đôi chồng chồng kia, nhưng Phó Cảnh vẫn không kiềm được mà nghiêm mặt hỏi.
Cái dáng vẻ chột dạ bao che lại khăng khăng muốn trợ giúp của ông ấy giống hệt như Phó Tiểu Vũ——
Dù thế nào đi nữa, sao có thể lạnh nhạt thờ ơ với con trai ông được?
Có lẽ chính bởi vì bọn họ giống nhau từ trong xương cốt đến như vậy, thế nên câu hỏi được đặt ra trước mắt cũng là tiếng lòng của Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Lạc lần này cuối cùng cũng phát ra một tiếng cười trầm thấp, anh lập tức hít sâu một hơi rồi sau đó quay đầu lại nhìn Phó Cảnh, nói: "Chú, sao con có thể thật sự không dỗ dành em ấy được?"
Sự dịu dàng vô hình trong đôi mắt anh khiến Phó Cảnh lặng đi trong giây lát.
Ngay sau đó Hứa Gia Lạc lại cúi đầu xuống, vặn vòi nước rồi nói nhỏ: "Chú ạ, bọn con thực sự không có chuyện gì đâu, chú đừng lo lắng.
Nhưng mà lần này đến đây, con thực sự còn có một chuyện riêng muốn nói với chú."
"...!Có chuyện gì vậy?" Sự nghiêm túc trong lời nói của Alpha khiến Phó Cảnh phải đứng yên và ngẩng đầu lên.
"Mấy ngày trước con mới sang Mỹ, một mặt là đi thăm Nam Dật mặt khác là cũng đang chuẩn bị lần lượt rút tài sản cá nhân khỏi văn phòng gia đình, lần này mọi thủ tục chuẩn bị gần như đã sắp hoàn thiện rồi."
"Sau đó thì sao?" Vừa nói đến chuyện kinh tế, Phó Cảnh tuy rằng nhất thời vẫn còn ù ù cạc cạc không hiểu mấy, nhưng lại rất quan tâm bèn lập tức truy hỏi.
"Chú là người đã có kinh nghiệm, chú cũng biết đấy, lúc yêu thì lãng mạn là quan trọng nhất nhưng nói đến hôn nhân thì phải thực tế chút mới được.
Tuy rằng vẫn còn sớm, con cũng chưa chính thức nói chuyện này với Tiểu Vũ, nhưng con vẫn muốn báo cáo với chú trước một tiếng để chú hiểu được rằng, tất cả những phần tài sản này của con đều sẽ là tài sản chung của hai vợ chồng sau khi kết hôn."
Câu nói cuối cùng này Phó Cảnh lại hiểu ngay lập tức, ông ấy thử dò hỏi: "Thế giữa hai đứa thì ai là người giữ tiền?"
Câu hỏi quan trọng, ông ấy tuyệt đối không thể hàm hồ, tuyệt đối không thể qua loa được.
"Em ấy ạ."
Hứa Gia Lạc bình tĩnh đáp, anh vừa tiếp tục rửa bát vừa cười nói: "Chú ạ, qua một thời gian nữa...!để con gọi chú là ba, chú nhé?"
Hốc mũi Phó Cảnh không biết vì sao lại chợt thấy cay cay.
Ông ấy không trả lời lại ngay lập tức, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng xuýt xoa khe khẽ của Hứa Gia Lạc.
"Sao thế?" Phó Cảnh hỏi.
"Không sao đâu ạ, nước rửa bát vô tình bắn vào miệng vết thương thôi." Hứa Gia Lạc làm như không chuyện gì nhìn xuống cánh tay của mình.
"Bị thương ở cánh tay