"Phó Tiểu Vũ, em nói đi, em thật sự phải ở lại Mỹ thêm vài ngày sao?"
Khoảng tám giờ tối, Hứa Gia Lạc ở trong phòng làm việc vừa nghe điện thoại vừa tìm tài liệu, chợt không tự kiềm chế được mà lớn tiếng lên.
"Em nghĩ qua đây thì cũng qua rồi, nên nhân tiện đi gặp mấy người bạn thời Đại học luôn."
Ừ, cái lý do này nghe là đã thấy hợp lý rồi đấy, nếu như là bình thường chắc anh cũng không hỏi nhiều làm gì đâu.
Nhưng mà lần này, vào khoảng thời gian này...!
Hứa Gia Lạc không khỏi cảm thấy không hài lòng mà hừ một tiếng: "Ừ? Nhưng qua hai ngày nữa không phải là em...?"
"Ôi, bên chỗ em, bên chỗ em sóng kém lắm!" Omega ở đầu dây điện thoại bên kia dường như ngừng lại một lúc, tiếng nói cũng bé đi một chút, sau đó lại càng không nghe rõ: "Đợi lát nữa nói chuyện trên Wechat nhé!"
Điện thoại đột nhiên bị cúp máy.
Hứa Gia Lạc cau mày nhìn vào màn hình điện thoại, thở dài một hơi, tiếp theo chỉ đành ngồi thẳng người dậy nhìn ra phong cảnh bên ngoài từ khung cửa sổ sát đất, thẫn thờ một lúc.
Tháng mười Hai rồi, vào giờ này bầu trời bên ngoài đã là một màu tối đen như mực, quả thật cũng không còn sớm nữa, anh bèn đứng dậy, vơ lấy đống tài liệu mới tìm được rồi rời khỏi văn phòng của mình.
"Hứa tổng."
"Chào Hứa tổng, anh chuẩn bị đi về ạ?"
"Ừ, mọi người xong việc rồi thì cũng về sớm đi."
Hứa Gia Lạc vội vàng gật đầu chào hỏi với những nhân viên đi ngang qua mình, nhưng cũng không có tâm trạng nào để trò chuyện thêm vài câu.
Bình thường đến LITE, nhân viên chào hỏi anh đều rất nhiệt tình, nhất là ánh mắt của những nhân viên mới đến, đúng thật là...!
Ừm, nếu để Hứa Gia Lạc hình dung thì đó chính là ánh mắt nhìn thì có vẻ như đang nhìn ông chủ, nhưng thực chất lại là ánh mắt đang nhìn bà chủ nhiệt tình hóng chuyện.
Nghe Vương Tiểu Sơn bảo, mọi người đều nói rằng: Phó tổng vừa nhìn thấy anh là mặt mũi đều không còn vẻ nghiêm nghị nữa, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, khoé miệng biết giương lên mà ngay cả khẩu vị cũng cũng trở nên ngon hơn.
Lúc ban đầu Hứa Gia Lạc còn nghĩ, có phải là đã đưa cho anh kịch bản tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ của hắn rồi không?
Nhưng từ những ngại ngùng đến đắc ý, thực ra anh lại thấy mình không cần phải chuẩn bị tâm lý quá nhiều, cứ thế mà bật mode hưởng thụ thiết lập của một Yêu phi Alpha đắc sủng thôi.
Chỉ là một khi Phó Tiểu Vũ không có ở đây, vậy thì tất cả những thứ đó đều dứt khoát chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hứa Gia Lạc vẫn vắt áo khoác trên tay, phải đến khi bị gió lạnh thổi vào anh mới nhớ ra phải khoác áo lên người.
Alpha lục lọi trong túi áo một lúc mới tìm thấy bao thuốc đã lâu không sờ đến, sau đó anh lấy ra một điếu thuốc lá loại dành cho phụ nữ, rồi dựa vào cánh cửa chiếc xe Tesla của mình, chán chường châm thuốc lên.
Phó Tiểu Vũ đã đi công tác được hơn một tuần.
Dường như từ lúc kết hôn, hai người họ chưa từng xa nhau lâu tới vậy.
Trước khi quen biết với Phó Tiểu Vũ, một người lười biếng như anh lúc nào cũng thích nhất là ở nhà làm việc linh tinh, không chơi với mèo thì nằm ườn ra đấy, không thì lại đi chăm sóc cây cảnh.
Thế nhưng một khi đã quen với cuộc sống có Phó Tiểu Vũ ở bên cạnh, lúc Omega đi công tác không ở nhà thì cuộc sống một mình của anh bỗng trở nên không thể chịu đựng nổi.
Một mình thức dậy chẳng có ý nghĩa gì hết, còn đâu dáng vẻ Omega vừa để người trần vừa đánh răng, lại còn nghịch ngợm dùng cái mông của mình đụng vào người anh nữa.
Một mình đi chợ mua thức ăn nấu nướng thực sự cũng chẳng còn ý nghĩa gì, thế là dứt khoát gọi đồ ăn mang về không thì thỉnh thoảng tạm bợ làm bát mỳ cũng xong.
Một mình đi ngủ lại càng không có ý nghĩa gì cả, không có Phó Tiểu Vũ nóng bừng bừng nằm bên người, không có tiếng ngáy nho nhỏ của Omega thỉnh thoảng vang lên trong đêm bên tai anh.
Cũng chẳng có tình để mà làm.
Thậm chí ngay cả Hạ An cũng được Phó Cảnh bế đi vài ngày.
Ở nhà, đã chán.
Đến công ty, càng chán hơn.
Hứa Gia Lạc kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, không nhịn được phả ra một làn khói bồng bềnh...!
Mẹ, nhớ vợ quá.
Nhớ, nhớ, nhớ nhớ nhớ.
Nhớ...!
Hai ngày nữa là Phó Tiểu Vũ sẽ đến kỳ phát tình.
Chỉ cần cái ý nghĩ này chợt hiện lên, thì đã trở thành một nỗi mê hoặc đối với một Alpha cô đơn đang chờ đợi Omega đã được mình đánh dấu.
Nhưng Phó Tiểu Vũ sao lại có thể ở Mỹ thêm vài ngày vào khoảng thời này được cơ chứ?
Khuôn mặt của Alpha không khỏi hiện lên vài phần trầm ngâm, anh khẽ híp mắt lại.
Phải biết rằng có lẽ bình thường trước mặt những người đồng nghiệp kia, Phó tổng đối xử với anh đã đủ khiến người kinh ngạc lắm rồi, nhưng bọn họ lại không biết rằng lúc Phó tổng phát tình lại càng dính người hơn--
Anh là cỏ bạc hà của Phó Tiểu Vũ, cực kỳ được săn đón.
Thế nhưng mà lần này, người được săn đón như anh không còn được như vậy nữa sao?
Có lẽ nào là vì...?
Hứa Gia Lạc vội vàng nhớ lại chuyện đã xảy ra hai tuần trước, hôm đến nhà Phó Cảnh ăn cơm.
"Shh!"
Vì anh mải nghĩ quá, nhất thời không để ý đến điếu thuốc đã cháy hết, thế nên đã khiến bản thân bị bỏng một chút.
Sau khi tỉnh táo lại, Alpha nhanh chóng vứt điếu thuốc vào thùng rác, tiếp theo đó vốn là định lái xe về nhà.
Thế nhưng trước khi mở cửa, cơn đau nhói của vết bỏng đã khiến Hứa Gia Lạc nảy ra một ý định.
Anh lại lôi điện thoại ra lần nữa, cấp tốc lên mạng tra lịch trình chuyến bay tiếp theo——
MK, đi tìm vợ thôi.
...!
Lúc Hứa Gia Lạc gọi điện tới, Phó Tiểu