"Oe...oe!!!"
Tiếng khóc lớn vang vọng khắp cả phòng bệnh.
Thật khó để tin rằng chất giọng đầy nội lực kia thực ra chỉ là một cục tròn ủm.
Hứa Tri Phi kể từ khi vừa xuất hiện trên trái đất này, đã hoàn toàn chiếm trọn tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
"Tiếng khóc của thằng nhóc này khỏe thật!"
"Cha bố nhà nó—— xinh quá, giống y hệt hai thằng ba." Phó Cảnh ôm lấy Hứa Tri Phi được quấn trong lớp chăn, tiếp tục nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trong vòng tay của mình.
"Giống nhỉ, xinh xắn quá, xinh thật!" Hứa Lãng bị đẩy đến bên chân giường xa nhất, ông ấy đứng ở xa hơn so với mọi người, vì vậy chỉ có thể nghển cổ lên nhìn vào nhưng vẫn vui vẻ đến mức liên tục gật đầu.
"Ừm, khóc khỏe là tốt rồi!" Mộ Dung Tịnh Nhã một đường từ hành lang đến phòng bệnh chưa từng vượt qua được Hứa Cảnh, thân là ông nội nhưng ngay cả việc bắt lấy cơ hội để là người bế Hứa Tri Phi đầu tiên cũng bị người ta cướp mất, vì thế lúc này đây chỉ đành bực bội cố gắng duy trì dáng vẻ lãnh đạo như ngày thường, nói: "Như vậy có nghĩa là khỏe mạnh."
Các vị phụ huynh đương nhiên là không thể không tập trung vào đứa trẻ mới ra đời, Hứa Tri Phi bị bao vây ba lớp trong ngoài, ngay cả Phó Cảnh là người lao vào đầu tiên xót xa ôm lấy Phó Tiểu Vũ, đến hiện tại cũng không nhịn được mà cười thật tươi đung đưa cục cưng trong vòng tay mình, còn luôn miệng nựng nịu: "Cục cưng của ông ngoan nào, không khóc nữa, không khóc nữa nha!"
"Ba—!" Trong lúc ồn ào, giọng nói của Hứa Gia Lạc mãi mới vang lên sau khi anh phá được vòng vây: "Ba, cho con bế cháu với!" Thực ra anh đã gọi mấy lần, chỉ là lúc nãy ở trong phòng sinh giọng đã khàn cả đi, thế nên mấy tiếng gọi "ba" vừa rồi không thu hút được sự chú ý của mọi người.
"Ơ kìa! Tiểu Hứa, con làm sao mà..." Lúc này Phó Cảnh mới nhìn thấy Alpha trước mặt có đôi mắt đỏ ngầu, mặt đầy mồ hôi.
Dáng vẻ nhếch nhác hiếm thấy này của Hứa Gia Lạc thật sự khiến ông ấy giật mình, nhất thời không phản ứng lại, còn nghĩ rằng Hứa Gia Lạc sốt ruột vì mãi không được bế con nên vội vàng đưa đứa bé đang khóc trên tay qua.
Hứa Gia Lạc không để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai, anh nhận lấy tấm chăn bọc từ tay Phó Cảnh, ngay từ lúc nhìn xuống cậu nhóc trắng trẻo đang khóc oe oe trong vòng tay mình kia, bỗng có phần không nói nên lời.
Tựa như đang ôm lấy một quả cầu tuyết nho nhỏ mềm mại.
Không phải, mà là đang ôm lấy một thiên thần nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Niềm hạnh phúc trào dâng từ đầu ngón tay, như dòng điện mạnh chạy qua tim Alpha——
Cả người giống như tê dại.
Liệu con người có thể thực sự chịu được hạnh phúc lớn lao như vậy không——?
Ngay cả một ý nghĩ như vậy cũng chợt nảy sinh.
Trái tim của Hứa Gia Lạc đập thình thịch, suýt chút nữa còn như chạy đi đâu mất, anh vội vàng ôm lấy cục bé bỏng này, nghiêng người ghé lại gần bên Phó Tiểu Vũ đã sớm chống người ngồi dậy nhìn qua từ rất lâu trước đó.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..."
Hãy nhìn đứa con bé bỏng của chúng ta này.
Đại khái là anh có suy nghĩ như vậy.
Thế nhưng đầu óc của Hứa Gia Lạc bỗng nhiên lại trở nên trống rỗng, nhất thời hoàn toàn mất đi khả năng tổ chức ngôn ngữ.
Mà Phó Tiểu Vũ còn bối rối hơn cả anh.
Mặc dù đứa nhỏ là do cậu vô cùng vất vả sinh ra, nhưng Omega vẫn choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy con của mình ở khoảng cách gần như thế này.
Có chút không quen.
Thực sự là do cậu sinh ra sao?
Nhỏ xíu vậy, còn chẳng dài bằng cẳng tay cậu.
Làn da đỏ ửng trông như con chuột con, lúc khóc mặt hơi sưng lên, đường nét trên khuôn mặt đều dồn lại một chỗ chẳng thể nhìn rõ diện mạo thật——
"Tiểu Vũ, em nhìn bé bỏng của chúng ta này."
Tiếng Hứa Gia Lạc trầm thấp nhưng vẫn còn hơi run lên vì xúc động: "Con giống em thật đấy, điểm nào cũng giống, đúng là một em bé xinh đẹp."
Thật...!à? Cơ thể Phó Tiểu Vũ vẫn còn trong tình trạng mệt mỏi, có chút ủ rũ khi nghĩ rằng——
Thực ra cậu chẳng nhìn ra có chỗ nào xinh cả.
Hứa Gia Lạc cũng loáng thoáng cảm thấy, Phó Tiểu Vũ không hề vui mừng như trong tưởng tượng của anh.
Omega của anh đang nằm trên giường, cho dù cách đứa bé của hai người họ một khoảng rất gần nhưng ánh mắt của cậu lại đờ đẫn, giống như...!không nhận ra chính mình vậy.
Trong chốc lát, bởi vì thái độ giữa hai người quá khác biệt, Hứa Gia Lạc đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng.
"Em cũng bế con nhé...!được không?"
Cái cách đặt dấu chấm hỏi ở cuối câu của anh không tránh được việc mang theo vài phần dè dặt, cái câu "ghét trẻ con" năm đó của Cận Sở chẳng thể nghi ngờ đã để lại bóng đen sâu sắc trong lòng Alpha.
Phó Tiểu Vũ cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, Omega vừa mới sinh vẫn nằm trên giường, khuôn mặt có chút tái nhợt nhưng sau khi do dự một lúc đến cuối cùng vẫn duỗi tay ra.
Trời ạ.
Phó Tiểu Vũ không ngờ rằng, ngay cả một hành động đơn giản là ôm lấy nhóc con kia vào lòng cũng khiến cậu lúng ta lúng túng, trên đời này sao lại có thứ vừa nhỏ bé vừa mềm mại thế này, tưa như chỉ cần dùng sức một chút cũng sẽ bị tổn thương ấy.
Omega không biết bế.
Không được rồi, cậu thực sự không biết bế đâu.
Cánh tay của Phó Tiểu Vũ gần như căng cứng duỗi ra, động tác như vậy nếu như nói là bế chi bằng nói là đang cố gắng giữ chặt lấy lớp chăn bọc thì đúng hơn.
"Oe!"
"Oe——!"
Mà cái cậu nhóc vừa được đổi tay bế kia ngay lập tức còn khóc khỏe hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhăn lại thành một đụm.
Bản năng của Omega mới sinh cũng bị kích thích bởi tiếng khóc của con mình, trái tim Phó Tiểu Vũ đập nhanh hơn ngay cả lồng ngực cũng cảm thấy đau đớn kịch liệt, chỉ có thể nhìn sang Alpha cầu cứu: "Hứa Gia Lạc..."
Bác sĩ vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh lúc này cũng ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nếu sức khỏe của Omega không có vấn đề gì thì thực ra cậu có thể dỗ dành em bé một chút.
Cũng không quan trọng là có đói hay không, bởi nếu là Omega cấp A thì việc cho con bú cũng không phải vấn đề gì to tát, nếu như bằng lòng cho bú sớm thì tốt nhất là nên kích thích tin tức tố của Omega càng sớm càng tốt, sau này mới có được sự tuần hoàn tốt nhất."
Phòng bệnh yên lặng trong giây lát, cuối cùng Hứa Gia Lạc là người đầu tiên phản ứng lại.
Anh hiểu được ý của bác sĩ, bởi