Rất lâu sau đó, Phó Tiểu Vũ vẫn run rẩy trong ngực Alpha.
Cậu không nói bất kỳ lời nào, chẳng qua cứ run rẩy mãi, đó là một cơn chấn động dài vô tận.
"Tôi biết." Alpha vẫn luôn ôm chặt lấy Phó Tiểu Vũ, vuốt ve từng tý từng tý một tuyến thể sau gáy đã dần hết sưng của cậu, khẽ nói: "Đừng sợ, đừng sợ nhé."
Omega rõ ràng là chẳng nói gì, nhưng dường như Hứa Gia Lạc đều hiểu cả.
Phó Tiểu Vũ vẫn luôn cho rằng mình đủ đũng cảm——
Là cậu quyết định gọi cho Hứa Gia Lạc, là cậu đã nói rằng "Tôi nghĩ kỹ rồi," cũng chính là cậu muốn Hứa Gia Lạc dẫn mình biết đến những điều trước nay bản thân chưa hề hay biết.
Thế nhưng hóa ra cậu vẫn cứ sợ hãi.
Phó Tiểu Vũ đã theo đuổi Hàn Giang Khuyết biết bao năm nay, mặc dù Phó Cảnh hết sức ủng hộ, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện đến gặng hỏi cậu xem đã lên giường với Hàn Giang Khuyết hay chưa.
Đó đương nhiên là có ý muốn xác nhận, xác nhận xem trước khi cậu có được lời hứa về hôn nhân thì có tùy tiện trao đi thể xác của mình hay không.
Trông cậu có vẻ ngang ngược tự chủ, nhưng thật ra sự nghiêm khắc của tuổi thơ từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo như hình với bóng, Phó Tiểu Vũ chưa từng thoát được khỏi sự kìm kẹp của Phó Cảnh đối với mình, cho đến tận tối nay——
Kể từ sau tối nay, hết thảy đều đã không còn giống như trước nữa.
Nếu cậu đã lựa chọn đuổi theo dục vọng của mình, chính là đã chọn đi con đường ngược lại với kỳ vọng của cha.
Trên con đường đó chỉ có mình cậu tiến về phía trước, một mình cậu chiến đấu, vì vậy nhất định thế nào cũng rất cô độc.
May mắn hay bất hạnh, cậu đều sẽ phải tự gánh vác một mình.
Phó Tiểu Vũ không có cách nào hoàn toàn dũng cảm, thậm chí chỉ muốn cuộn mình lại trong lòng Hứa Gia Lạc thêm chốc lát nữa——
Người Alpha này đã cho cậu lần đánh dấu tạm thời đầu tiên.
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên có một suy nghĩ rằng, nhiều năm về sau, không biết Hứa Gia Lạc có còn nhớ cậu không? Có còn nhớ về lần đầu tiên của một Omega vụng về lại yên lặng này hay không?
Suy nghĩ đó, khiến cậu cảm nhận được sự yếu đuối trước nay chưa từng thấy bao giờ.
...
Hứa Gia Lạc một mực chờ đợi cho đến khi Omega trong lòng mình dừng lại những run rẩy nhỏ vụn, lúc này anh mới nâng khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ từ trong ngực mình lên, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vẫn khó chịu à?"
Phó Tiểu Vũ lắc lắc đầu.
Thực ra vẫn còn đau, nhưng cậu không định nói ra.
Khi Hứa Gia Lạc ôm lấy Omega như thế này, cậu mới nhận ra là lúc nãy mình đã cắn mạnh đến thế nào, trên xương quai xanh của Alpha có dấu răng cắn chảy cả máu, cậu dùng tay vuốt ve nơi đó, nhưng lại không dám trực tiếp đụng vào vết thương, chỉ miết miết phần da thịt xung quanh, Phó Tiểu Vũ cảm thấy có lỗi vô cùng, rõ ràng là Alpha đang thỏa mãn nhu cầu cho cậu thế mà lại bị mình cắn.
"Hứa Gia Lạc..."
"Không sao."
Phó Tiểu Vũ còn chưa nói hết lời thì Hứa Gia Lạc đã dứt khoát nói ra rồi.
Cậu chỉ có thể im lặng.
Một khi đã tỉnh táo lại từ sau những kịch liệt của tình dục, khôi phục lại được một chút lý trí, mới ý thức được rằng hai người họ ở chung thế này đột ngột đến thế nào.
Rõ ràng là cậu đang nằm trên giường của Hứa Gia Lạc, được Hứa Gia Lạc thân mật ôm trong lòng mình, rõ ràng là... cũng muốn nói chuyện với anh, nhưng lại đơ ra chẳng biết nên mở lời từ đâu.
"Đi thôi, bây giờ có thể thả cậu đi tắm được rồi đó."
Hứa Gia Lạc ôm lấy đầu của Phó Tiểu Vũ, sau đó lại bế cậu lên.
Khi đứng dậy, bởi vì động tác của hai người khá mạnh nên chiếc chăn bị trượt xuống, để lộ ra ga trải giường chói mắt.
Phó Tiểu Vũ nhanh mắt nhìn thấy được.
Hô hấp của cậu trở nên gấp gáp hơn một chút, len lén dùng ngón chân móc lấy một góc chăn muốn giấu đi dấu vết còn lưu lại trên bề mặt ga giường.
Hứa Gia Lạc đã nhìn thấy hết, khóe miệng anh cũng không kiềm được khẽ giương lên.
Nhưng Alpha không nói gì cả, bởi vì đột nhiên không muốn lần nào cũng vạch trần Phó Tiểu Vũ.
Trước đây vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ Omega vì lòng tự trọng mạnh mẽ mà gồng mình lên chống đỡ rất không dễ được lòng người, nhưng bây giờ nhìn thấy Phó Tiểu Vũ trong giây phút như thế này vẫn âm thầm bảo vệ cho thể diện của mình thì cảm xúc của Alpha đã không còn giống như trước đây nữa.
Động tác này của Omega có hơi giống với cái tính ưa sạch sẽ của Hạ An cứ đi vệ sinh xong lại phải vùi trong cát cho mèo, điều này khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc trước khi ôm Phó Tiểu Vũ, thật ra Hứa Gia Lạc đã dùng điều khiển từ xa chuẩn bị xong nước trong bồn tắm ở phòng vệ sinh của phòng ngủ chính rồi.
Vì thế sau khi bước vào, anh bèn đặt thẳng cơ thể đang để trần của Phó Tiểu Vũ vào trong bồn tắm, sau đó lại nhỏ vào vài giọt tinh dầu hương cam của Jo Malone.
Lúc Hứa Gia Lạc đứng dậy sắp đi ra ngoài, cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng không nhịn được nữa, cậu bỗng nhiên vòng tay qua cổ anh, nói rằng: "Hứa Gia Lạc, anh không tắm à?"
Bồn tắm rất lớn, thực ra cả hai người đều có thể nằm xuống được.
Suy nghĩ này có hơi xấu hổ, xấu hổ tới mức cậu muốn âm thầm bào chữa cho cái sự dính người của mình, thậm chí còn nghiêm túc nghĩ rằng——
Hứa Gia Lạc, anh thực sự cần phải đi tắm mà.
"Tôi còn có chút việc, để muộn tý nữa tắm ù qua là được."
Phó Tiểu Vũ cảm thấy có chút thất bại, nhưng vào đúng lúc này Hứa Gia Lạc lại thò tay vào trong nước xoa xoa cái bụng của cậu, rồi khẽ nói: "Cậu ngâm nước nóng một lát đi, đợi lát khá hơn rồi tôi đưa cậu đi ăn cái gì ngon ngon nhé."
Chẳng qua là một câu nói này, "Đợi lát nữa tôi đưa cậu đi ăn ngon nhé" đã khiến Phó Tiểu Vũ vui lên, cậu thật sự không dám tin rằng tâm trạng của mình chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi đó thôi, mà lại có thể lên lên xuống xuống ghê gớm là thế, nhưng mà câu nói đó quả thật mang một ý nghĩa cực kỳ lớn lao——
Nếu không có câu nói đó, tất cả sẽ giống như bởi vì kỳ phát tình đang tạm hoãn mà cũng ngừng lại theo, nhưng có được câu nói này, cậu mới tin tưởng rằng niềm vui và sự ấm áp ấy vẫn còn có thể được tiếp tục kéo dài.
Trong phòng vệ sinh đã được điều chỉnh sang chế độ gió ấm, lượng nước và độ nóng trong bồn tắm cũng rất vừa vặn, khi nằm xuống quả thực đã cảm nhận thấy mỗi một lỗ chân lông trên người mình đều đang được thả lỏng.
Phó Tiểu Vũ nghe lời Hứa Gia Lạc, ngâm mình thoải mái thoải mái trong bồn tắm một lúc rồi mới đi ra.
Khi cậu dùng chiếc khăn bông to đùng màu ghi treo ở bên cạnh của Hứa Gia Lạc để lau người, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi tò mò, cho dù chỉ có một mình trong vệ sinh nhưng theo bản năng vẫn ngó nghiêng xung quanh một tý, sau khi xác định là không có ai, lúc này mới lén lút cúi đầu xuống hít cái khăn của Hứa Gia Lạc một cái, trên đó không còn mùi bạc hà nhưng vẫn còn lưu lại hương thơm thoang thoảng của chiếc khăn tắm mới được giặt xong.
Thơm quá.
Cậu có cảm giác kỳ lạ rằng hết thảy của Hứa Gia Lạc đều rất thơm, không chỉ là mùi hương bạc hà trên người anh, mà còn có tinh dầu hương cam Alpha đã dùng, cùng với mùi hương lành lạnh của nước giặt anh đã sử dụng nữa, tất cả của Hứa Gia Lạc khi cậu ngửi thấy đều khiến người vui thích.
Lúc này Phó Tiểu Vũ mới đột nhiên nhận ra rằng, sau khi tắm xong thì hình như mình không có quần áo để mặc.
Cậu thật sự chưa từng gặp phải tình huống lúng túng như thế này bao giờ, thế nên lúc này đành phải quấn khăn vào rồi