"Dũng khí của tuổi thanh xuân giống như việc kéo rèm cửa vậy, bạn không kéo, sẽ vĩnh viễn không biết bên ngoài rực rỡ ánh dương." ( Yusakumi Kudo)
...
"Đúng rồi! Chờ tớ một lát nhé." Phương Nhật Hạ chạy tới bàn cầm hộp cháo vừa mới mua đem tới giường bệnh.
Lúc cô mở nắp hộp ra, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi rất thơm, lan ra khắp cả căn phòng.
Giang Vĩ vừa rồi không cảm thấy gì, bây giờ dạ dày lại không nhịn được mà cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Phương Nhật Hạ cầm hộp cháo đưa đến bên miệng thổi, sau khi xác nhận không còn nóng nữa, mới lấy thìa múc một muỗng đưa đến bên miệng anh.
"A Vĩ há miệng nào."
Giang Vĩ hơi sững người lại, sau đó nhanh chóng mở miệng ra ăn, khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt không có chút biểu cảm dư thừa nào, thế nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng anh.
Phương Nhật Hạ âm thầm cười một tiếng.
Sao Giang Vĩ nhà cô lại đáng yêu thế chứ.
Chẳng mấy chốc hộp cháo đã được Giang Vĩ xử lí sạch sẽ.
Phương Nhật Hạ đem rác đi vứt, rửa tay sạch sẽ rồi mới đi tới ngồi đối diện anh.
"Vừa nãy bác sĩ đã tới tiêm thuốc cho cậu rồi, cậu phải ở lại đây nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mới được xuất viện.
Còn nữa lúc tớ không có ở đây cậu cũng phải ăn uống đầy đủ đấy nhé, buổi trưa đi học về tớ sẽ ghé qua đây, còn có bài vở thì cậu không cần lo đâu, Tống Dương Kì và Lâm Hạc Hiên sẽ giúp cậu chép bài mà..."
Cô nói liên miên dài dòng, dặn dò rất nhiều điều với anh, giống như đang xem anh là trẻ con.
Vậy mà Giang học bá lại rất cẩn thận lắng nghe, giống như sợ bỏ xót thứ gì đó.
"Cậu biết chưa?" Phương Nhật Hạ nhìn anh.
Giang Vĩ ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết, Hạ Hạ!"
Phương Nhật Hạ lúc này mới hài lòng mỉm cười: "A Vĩ giỏi quá!"
Giang Vĩ nhìn cô bất giác mỉm cười theo, có lẽ bị ốm cũng không đến nổi tệ lắm.
Phương Nhật Hạ lại chăm