Sau khi kì thi cuối kỳ kết thúc sẽ đến ngày họp phụ huynh.
Vì chuyện này mà rất nhiều học sinh kêu gào thảm thiết:
“Trời ơi trời ơi, có thể bỏ qua bước này mà nghỉ hè luôn không!”
“Ghét nhất là chuyện này đấy!”
“Tiêu rồi tiêu rồi, điểm thi vừa rồi của tớ rất thấp, mẹ tớ sẽ không tha cho tớ đâu!”
“Á á á! Các cậu đừng nói nữa mà, kì nghỉ hè năm nay chắc chắn mẹ tớ sẽ bắt tớ ở nhà học phụ đạo cho xem!”
“Có thể không họp không vậy!?”
“…”
Phương Nhật Hạ thì không giống vậy, mặc dù điểm số của cô không cao nhưng cha mẹ cô lại chưa bao giờ đặt nặng vấn đề này.
Đối với cô thì cái ngày gọi là vực thẳm không đáy của hầu hết mọi học sinh lại là một ngày vô cùng bình thường đối với cô.
Lúc tan học, Phương Nhật Hạ vẫn bình thản cùng anh đi về.
Nhưng hôm nay cô lại nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của Giang Vĩ có vẻ không được tốt lắm.
Cô thử đụng nhẹ vào người anh, Giang Vĩ không có phản ứng.
Cô lại đập vai anh, Giang Vĩ như cũ không có phản ứng gì khác.
Phương Nhật Hạ rốt cuộc hơi nóng nảy, nhún người lên hét to: “A Vĩ!!!”
Giang Vĩ giật mình, dĩ nhiên là bị động tĩnh lớn làm ảnh hưởng.
“Làm sao vậy Hạ Hạ?”
Phương Nhật Hạ không vui nói: “A Vĩ không phải đã nói giữa hai chúng ta sẽ không có bất kì bí mật nào sao?”
Thấy anh không nói gì, cô chẹp miệng lắc đầu: “Bỏ đi, A Vĩ không tin tớ thì thôi.
”
Giang Vĩ nhìn thấy khuôn mặt cô tỏ ra thất vọng thì luống cuống giữ lại cánh tay cô.
“Không phải đâu, tớ…”
Phương Nhật Hạ đột nhiên cười ra tiếng: “Đùa cậu thôi, thật ra ban nãy tớ tình cờ đi ngang qua phòng giáo vụ, có nghe thấy tiếng của cậu bên trong đó.
Đoán chừng là nói về chuyện họp phụ huynh đúng không?”
Giang Vĩ nhìn cô gật đầu, đôi mắt hơi rũ xuống, nhẹ nhàng phát ra một tiếng: “Ừ.
”
Phương Nhật Hạ nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu định làm thế nào? Nếu không thì tớ nhờ cha tớ đi thay nhé?”
Giang Vĩ lắc đầu: “Không cần phiền chú vậy đâu, tớ sẽ tự có cách của mình mà.
”
Phương