Để chuẩn bị cho chuyến đi lần này, bọn họ đã thống nhất thuê xe bảy chỗ ngồi.
Địa điểm tập trung là nhà của Ôn Nhu.
Lúc Phương Nhật Hạ và Giang Vĩ tới vừa vặn đúng hai giờ.
Chỉ mới có hai người bọn họ đến.
Phương Nhật Hạ ríu rít kéo Ôn Nhu vào nhà nói chuyện.
Giang Vĩ lắc đầu bất đắc dĩ đem cổng đóng lại, theo hai người họ vào nhà.
Đúng hai giờ mười lăm, ba người còn lại đều chậm rãi có mặt.
Lâm Hạc Hiên nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Ôn Nhu, không nhịn được cảm thán: “Ôn Nhu, cậu định dọn tới nhà ông nội tớ ở hả?”
Ôn Nhu vạch đen đầy mặt: “Ha ha ha! Cảm ơn đã gợi ý, ý kiến không tồi chút nào!”
Lâm Hạc Hiên còn đang muốn nói gì đó nhưng bác tài xế đã lái xe tới, đành nuốt mấy lời định nói xuống.
Phương Nhật Hạ định đem hành lí ra sau cốp bỏ, không ngờ Giang Vĩ lại nhanh hơn cô một bước, đem hành lí trong tay cô đoạt lấy.
“Việc này để con trai bọn tớ làm là được rồi.
”
Lâm Hạc Hiên cũng gật đầu hưởng ứng: “Đúng đó, các cậu lên xe ngồi trước đi.
”
Phương Nhật Hạ mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn A Vĩ.
”
Lâm Hạc Hiên nhìn về phía Phương Nhật Hạ, cười nói: “Này bạn học Hạ có phải cậu hơi thiên vị rồi phải không! Rõ ràng cả hai bọn tớ cũng giúp mà.
”
Phương Nhật Hạ lại nhìn về phía Tống Dương Kì: “Cảm ơn Dương Kì nha.
”
Lâm Hạc Hiên vô cùng bất mãn hừ nhẹ.
Giang Vĩ đá cậu ta một cái: “Lắm mồm!”
Lâm Hạc Hiên vô cùng oan ức.
Hai người này, anh một câu em một câu, thật muốn làm cậu tức chết mà!
…
Lên xe, Diệp Tiểu Mạn nhanh chân đi đến hàng ghế đầu tiên ngồi xuống, còn không quên đánh dấu chủ quyền chỗ này là của riêng Tống Dương Kì.
Ôn Nhu và Phương Nhật Hạ đều đồng loạt thốt lên: “Đồ mê trai!”
Sau đó Ôn Nhu muốn lôi kéo cô ngồi chung với mình, lại phát hiện Phương Nhật Hạ đã đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống, miệng cười hì hì: “Xin lỗi tiểu Nhu Nhu nha, tớ cũng muốn ngồi với A Vĩ.
”
Ôn Nhu vẻ mặt oán giận ngồi xuống hàng ghế thứ hai: “Hai cậu là cái đồ mê trai bỏ bạn, đầu thai cũng không hết!”
Phương Nhật Hạ cười vô tội: “Cảm ơn đã quá khen nha.
”
Chờ Giang Vĩ và Tống Dương Kì lên xe, thấy chỗ ngồi của Phương Nhật Hạ và Diệp Tiểu Mạn còn trống thì không nói hai lời liền đi tới đó ngồi xuống.
Lâm Hạc Hiên lên sau cùng, lúc đóng cửa lại liền thấy vị trí chỗ ngồi có phần không đúng lắm, sau đó liền sáng suốt hiểu ra.
Đi tới vị trí chỗ còn trống của Ôn Nhu ngồi xuống, cô ấy vẻ mặt ghét bỏ: “Tớ phải ngồi với cái đồ đầu đất là cậu hả!?”
Lâm Hạc Hiên nhìn cô ấy, nhún nhún vai: “Tớ cũng bất đắc dĩ thôi mà.
”
Ôn Nhu hừ một tiếng, không nói gì