Những ngày tiếp theo, từng đứa trẻ đều lần lượt bị đem đi.
Cuối cùng chỉ còn sót lại Giang Vĩ và Phương Nhật Hạ.
Bởi vì hai người đều có khuôn mặt sáng lạng, còn nhỏ mà ngũ quan đã rất tinh xảo, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ là cực phẩm.
Giá của hai người đương nhiên cũng sẽ nhỉnh hơn những đứa trẻ khác.
Ban đầu Giang Vĩ quả thật không sợ, nhưng càng về sau anh càng cảm thấy lo lắng, nếu như ngày mai bọn chúng tìm được người đến mua hai người họ rồi, không biết cuộc đời của bọn họ sẽ trôi về đâu.
Cô bé nhận ra khuôn mặt anh có sự biến đổi, liền an ủi: “Anh ơi, anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh mà!”
Giang Vĩ nhìn cô bé: “Anh không sợ, anh cũng sẽ bảo vệ Hạ Hạ!”
Đêm hôm đó, trời đột nhiên đổ một trận mưa rất to, sấm chớp vang lên ầm ầm, Phương Nhật Hạ đột nhiên sốt cao.
Anh không biết phải làm thế nào, dù đã dùng hết đủ loại phương pháp hạ nhiệt, nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng không hề có dấu hiệu hồi phục.
Giang Vĩ nắm chặt tay, chạy tới trước cửa đập mạnh: “Có ai không! Cứu với!!!”
Một lát sau liền có một tên đi vào, hắn mở toang cửa ra, Giang Vĩ nhìn thấy hắn, giống như gặp được vị cứu tinh, níu lấy tay áo: “Chú ơi, em ấy bị sốt cao!”
Hắn ta nhìn thấy cô bé đổ mồ hôi nằm trên sàn nhà thì cười khinh bỉ: “Thì sao? Gọi tao làm gì, tao cũng không phải bác sĩ!”
Nói rồi hắn ta muốn đi ra ngoài, Giang Vĩ nhìn cô bé co quắp trên sàn, liều chết níu lấy ống tay áo hắn ta không chịu buông.
Người đàn ông bị nắm có chút tức giận, thô bạo đạp Giang Vĩ một cái thật mạnh.
Anh không đề phòng liền bị đạp ngã lăn trên sàn.
Trên bụng mơ hồ truyền đến cơn đau đớn, nhưng nhìn tới hình ảnh của cô, anh không chịu thua bò tới ôm lấy chân hắn ta.
“Cầu xin chú, cứu mạng em ấy.
”
Người đàn ông lần này cực kỳ tức giận, khuôn mặt xấu xí nhăn lại: “Cái thằng ranh con này!”
Hắn ta như muốn trút đi cơn giận, đá liên tiếp vào bụng của anh.
Phương Nhật Hạ vẫn còn ý thức, miệng thều thào: “Anh ơi, đừng đánh anh mà…”
Cô gắng gượng bò tới ôm lấy bắp chân người đàn ông, nước mắt lem nhem: “Cầu xin chú…đừng đánh…anh mà.
”
Giang Vĩ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cô, trái tim như bị ai đó hung hăng nắm chặt, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình yếu đuối đến như vậy.
Hắn ta cười mỉa mai: “Lo cho thân mình chưa xong, còn muốn lo cho người khác? Hả!”
Nói xong liền đá mạnh cô một cái, cô đau đến mức thở không nổi, nhưng miệng nhỏ vẫn cố gắng nói: “Đừng đánh…anh mà…”
Sau đó ý thức của cô mất đi.
Giang Vĩ không biết lấy sức lực từ đầu, vùng lên đẩy hắn ta ra, ôm lấy cô: “Hạ Hạ! Em tỉnh dậy đi!”
Người đàn ông cũng không có nửa điểm thương tiếc, mắng chửi thêm vài câu rồi mới chịu đi ra ngoài.
…
“A Vĩ, cậu làm gì mà ngẩn người lên thế?” Phương Nhật Hạ tròn mắt nhìn anh.
Giang Vĩ nhìn cô, hình ảnh cô bé yếu ớt nhưng lại dũng cảm lao ra cứu anh, dường như đã in đậm vào sâu trong tâm trí anh.
Phảng phất như mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
“Hạ Hạ.
”
Thấy anh nhìn mình như vậy,