Ngay lúc này, các nhà báo trong nước đều đưa tin ráo riết về Hàn Uyển Nam, đòi Sáng Nghệ đưa ra một lời giải thích.
Sáng Nghệ thuận nước đẩy thuyền, tổ chức một cuộc họp báo cá nhân cho Hàn Uyển Nam, đứng trước ống kính lộ rõ vẻ tiều tụy, rơi lệ mấy lần, nói rằng bản thân nhất thời hồ đồ, mới gây ra sự việc như vậy, cô không có tâm tư xấu xa, chỉ là ngưỡng mộ thực lực của Nhan Ôn, muốn trở nên xuất sắc như cô ấy, và tỏ vẻ thành khẩn cầu xin sự tha thứ của người hâm mộ.
Trông bộ dạng thì vẫn định đánh ván bài tình cảm, tranh thủ sự đồng tình.
Cộng thêm Sáng Nghệ lại vung tiền mua một đội quân đi tẩy trắng cho cô ta một thời gian.
Trình Vận nhìn thấy đống tin tức đó cũng lắc đầu: "Mới mười bảy tuổi thôi mà tâm cơ thâm hiểm như vậy, nếu đống nước mắt đó đều dùng trong phim trường thì hiệu quả nhất định không tệ”
Tiêu Cảnh Hàng ngồi đối diện cô, cúi thấp đầu, không thấy rõ tâm tư. "Cảnh Hàng, Nhan Ôn không dễ dẫn dắt, tôi hi vọng anh có thể gánh vác tốt trách nhiệm của một người quản lý."
Câu nói của Trình Vận thấy rõ sự thiên vị đối với Nhan Ôn. “Cô rất ít quan tâm đến nữ nghệ sĩ..." Tiêu Cảnh Hàng nhếch miệng cười: “Được, tôi thừa nhận lời nói trước kia hơi quá khích, Nhan Ôn đích thật có điểm sáng để phát huy, đáng được khai thác, chỉ dựa vào thái độ xử lý vụ việc lần này, tôi có thể khẳng định, chỉ cần cô ấy không thay đổi, sau này nhất định trở thành siêu sao." “Vậy thì giao hết cho anh đấy!" Trình Vận mỉm cười: “Ngoài ra, vị trí tổng giám nghệ sĩ của công ty còn bỏ trống, tôi luôn chờ đợi anh trở về."
Tuy những năm nay Chương Nhĩ Hòe và Ngụy Lãng đều thể hiện rất tốt, dưới trướng cũng đào tạo rất nhiều nghệ sĩ tài năng, nhưng Trình Vận cần một người quản lý trung thành với cô, chứ không như bọn họ chỉ biết làm trợ thủ bề ngoài, điều này cũng chính là lý do quan trọng để cô mượn cớ Nhan Ôn ký hợp đồng gia nhập Áo Lai, mời Tiêu Cảnh Hàng quay về.
Cô cần Tiêu Cảnh Hàng trở thành tổng giám nghệ sĩ của Áo Lai.
Như vậy mới có thể đôi bên cùng thắng lợi. “Tôi đồng ý làm người quản lý của Nhan Ôn, đã là sự phá lệ, còn vị trí tổng giám kia thì tôi không có hứng thú.”
Trình Vận đoán được anh sẽ từ chối, than thở: “Tôi đã từ chối Chương Nhĩ Hòe nhiều lần, nhưng quan điểm của cô ta khác hẳn với tôi, như cuộc họp thường lệ sáng nay, cô ta vẫn đề nghị ký với Hàn Uyển Nam, tôi không thể trọng dụng kẻ như vậy."
Cô vỗ nhẹ bờ vai của Tiêu Cảnh Hàng, có những lời nên ngưng đúng lúc.
Vào lúc Trình Vận rời khỏi phòng làm việc của anh không lâu, Chương Nhĩ
Hòe cầm hai tách cà phê bước vào. “Tôi vẫn còn nhớ anh thích nhất cà phê Mỹ, không bao giờ thêm đường” Cô ta cười và ngồi xuống.
Tiêu Cảnh Hàng nhướng mày: "Ra ngoài.”
Nụ cười của Chương Nhĩ Hòe trở nên ngượng ngùng, nhưng cô ta vẫn không cam lòng: “Cảnh Hàng, tôi biết anh đã có dự tính trở về Áo Lai, quá khứ của chúng ta đích thật xảy ra một vài chuyện không vui, nhưng anh phải tin tôi, tôi chưa từng nhúng tay vào vụ việc đó!" “Tôi không tin lời cô nói, cút ra ngoài!”
Dứt lời, Tiêu Cảnh Hàng liền ném tách cà phê vào sọt rác. . đam mỹ hài
Chương Nhĩ Hòe tức giận nghiến chặt răng, chỉ có thể rời khỏi.
Đáy mắt cô lóe lên nỗi hận thù và lòng ganh tỵ.
Tiêu Cảnh Hàng, anh quá khinh thường tôi rồi, anh không còn là người quản lý vàng của năm năm về trước nữa đâu!
Cô hoàn toàn không ngờ vài tuần sau đó, cô sẽ rơi từ trên tầng mây xuống địa ngục.
Nhan Ôn theo Giang Tùy An xuống máy bay, liền được đón đến chi nhánh công ty Đại Hoa ở nước ngoài. Nhan Ôn thay bộ đầm Tây được chuẩn bị từ sớm, búi tóc lên cao, trang điểm lịch sự, cả người toát lên vẻ đẹp đoan trang.
Nhan Ôn dùng thân phận thư kí của Giang Tùy An cùng anh đến bệnh viện thăm hỏi