Tiêu Cảnh Hàng rất hài lòng về sự tự tin của Nhan Ôn.
Dự đoán của anh rất chuẩn xác, khi xe của anh vừa đậu trước cửa đoàn phim, liền chạm mặt với Chương Nhĩ Hòe và Tiêu Vũ, bọn họ vui vẻ đi ra, sau lưng còn có trợ lý đạo diễn đưa tiễn bọn họ.
Xem ra cuộc thương thảo của bọn họ vô cùng thuận lợi.
Tiêu Cảnh Hàng bảo Nhan Ôn ở lại trên xe, bước sang kia hỏi: “Bàn xong rồi à?" “Đương nhiên, Tiêu Vũ của chúng tôi trẻ trung xinh đẹp, là tiểu hoa đán đời mới có thực lực nhất, vai diễn này chắc chắn thuộc về cô ấy, chúng tôi chỉ đến làm quen với hoàn cảnh ghi hình thôi, rất nhanh sẽ phải gia nhập đoàn phim."
Chương Nhĩ Hòe cười đắc ý, ánh mắt liếc sang xe của Tiêu Cảnh Hàng, cô cảm nhận trong xe có người. "Không phải anh cũng dẫn nghệ sĩ đến thử vai chứ? Trên tay anh đâu có nghệ sĩ nào mang ra trưng được.”
Cô đã điều tra rõ ràng, Tiêu Cảnh Hàng về nước lần này, đã kết thúc hợp đồng với công ty nước ngoài, các nghệ sĩ từng hợp tác đều ở lại công ty cũ, có thể nói, hiện giờ anh ta là một kẻ trắng tay, lấy cái gì ra đấu với cô! "Xem ra mấy năm nay cô đích thật kiếm chác rất ổn đó."
Chương Nhĩ Hòe di dời tầm nhìn, biểu cảm rất không tự nhiên. “Giẫm lên danh tiếng của tôi để thượng vị, dùng thủ đoạn tôi dạy cô để đối phó với người của mình, cô đích thật phù hợp với ngành nghề này lắm." "Tôi không hiểu anh đang nói gì! Tiêu Vũ còn có công việc, chúng ta đi thôi."
Chương Nhĩ Hòe vừa định nhấc chân đi liền bị Tiêu Cảnh Hàng túm lại: “Chờ xem đi, tôi sẽ cho cô nếm trải mùi vị thất bại."
Nhất là dạng người như Chương Nhĩ Hòe luôn tính toán giở thói xấu, một khi thất bại sẽ rơi xuống hố sâu không thể nào siêu thoát.
Thấy bọn họ hoảng loạn rời đi, ánh mắt của Tiêu Cảnh Hàng càng lúc càng thâm trầm, anh mở cửa xe và nói: “Đi thôi, Chương Nhĩ Hòe đã gặp đạo diễn, chúng ta có thể hơi nguy hiểm.”
Làm trong ngành nghề này, bất cứ việc gì cũng liên quan đến tốc độ và quy củ.
Nếu trước bọn họ đạo diễn rất hài lòng về Tiêu Vũ, vậy Nhan Ôn muốn lấy được vai diễn này sẽ rất khó khăn. “Cô biết chuyện Chương Nhĩ Hòe muốn ký với Hàn Uyển Nam không?" Tiêu Cảnh Hàng đột nhiên hỏi.
Nhan Ôn cau mày: “Nghe nói rồi, nhưng hình như bị chủ tịch Trình từ chối." Dù sao Áo Lai cũng đã kí với cô, sao có thể kí thêm Hàn Uyển Nam. "Nhưng tôi nhận được tin tức bảo Chương Nhĩ Hòe vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn tiếp tục âm thầm hẹn gặp Hàn Uyển Nam, tôi đoán cô ta sẽ tự lập môn hộ cách đây không xa, đến lúc đó, sẽ lợi dụng Hàn Uyển Nam hưởng ké danh tiếng của cô.” "Vì thế trận chiến này không thể thua”
Đôi mắt sáng rỡ của Nhan Ôn tràn đầy vẻ lạnh lùng, cô biết nên làm thế nào rồi.
Bọn họ vừa nêu rõ lý do xuất hiện, liền bị trợ lý đạo diễn ngăn cản. "Vai diễn này đã định sẵn diễn viên, các người... nên trở về đi." Lời nói của anh ta cũng xem như khách sáo lắm rồi.
Tiêu Cảnh Hàng đáp ngay: “Chúng tôi lỡ đến rồi, có thể gặp mặt đạo diễn Triệu một lát không?" “Đạo diễn Triệu rất bận bịu, sao có thể bảo muốn gặp thì gặp!" Trợ lý hơi khó chịu, nhận một cuộc gọi và mặc kệ bọn họ, trực tiếp rời đi.
Nhan Ôn nhìn anh ta một cách lãnh đạm. “Mấy năm rồi, không ngờ ngành này vẫn như vậy!" Tiêu Cảnh Hàng xoa đầu tóc, gọi cho một số điện thoại: “Kịch vụ Dương, là tôi đây, tôi muốn hỏi anh chút, hiện giờ đạo diễn Triệu đang ở đâu?"
Sau khi hỏi han vài câu với đối phương, Tiêu Cảnh Hàng liền cho Nhan Ôn một cái nháy mắt, dẫn cô đi vào phía trong.
Mười phút sau, bọn họ ở trong một phòng nghỉ ngơi gặp được đạo diễn Triệu.
Sau khi đạo diễn Triệu gặp Chương Nhĩ Hòe, liền quyết định chọn Tiêu Vũ, nên mới trốn vào đây, không ngờ bị người quản lý khác tìm được, chẳng ngờ Tiêu Cảnh Hàng dám kiếm tới đây!
Ông ta ho nhẹ một tiếng, nhìn Tiêu Cảnh Hàng, tiếp đó ngắm nghía Nhan Ôn. "Ông biết nguyên nhân chúng tôi đến đây có phải không, nói thật