Nhan Ôn hạ kính xe xuống: "Vừa kết thúc là em sẽ gọi anh ngay."
Giang Tùy An nhìn cô đầy vẻ cưng chiều: “Được, anh đợi em."
Giữa bọn họ không bao giờ cần nói nhiều lời, chỉ một ánh mắt liền có thể đọc rõ trái tim của đối phương.
Nhan Ôn quay đầu nhìn bóng dáng của Giang Tùy An biến mất, mới dần nghĩ về lễ chào đón.
Vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu buổi lễ.
Nhan Ôn vào phòng chờ nghỉ ngơi theo lời dặn dò của Trình Vận.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Trình Vận đã kể lại việc hai người kia từ chức với Tiêu Cảnh Hàng, chỉ cảm thấy nực cười.
Hai người kia cậy vào sự phản bội và tâm kế để lăn lộn trong giới giải trí đến ngày hôm nay, vẫn chẳng trưởng thành được xíu nào, Áo Lai giúp họ thành công, nhưng bọn họ lại chẳng hề biết ơn.
Dục vọng và danh lợi đã nuốt trọn bọn họ. "Chào mừng trở về." Nhân viên cũ của Áo Lai nhìn thấy Tiêu Cảnh Hàng thì đều nhiệt tình tiến lên chào hỏi: “Chúng tôi luôn đợi anh trở về!"
Tiêu Cảnh Hàng mỉm cười gật đầu, cùng bước vào thang máy.
Vừa vặn Chương Nhĩ Hòe dẫn Tiêu Vũ đi theo từ đằng sau, bầu không khí hơi ngượng ngùng. "Thật mong chờ lễ chào đón lát nữa! Tổng giám Tiêu, lần này anh trở về sẽ không đi nữa chứ?"
Hồi trước Tiêu Cảnh Hàng chính là tổng giám nghệ sĩ của công ty Giải trí Áo Lai, hiện tại vị trí đó vẫn còn bỏ trống, nhân viên cũ đều gọi anh bằng xưng hô này.
Tiêu Cảnh Hàng nhìn Chương Nhĩ Hòe đang đứng đằng trước, bóng dáng cao ngạo, đáy mắt lóe lên một tia tâm tư phức tạp: “Ừ, không đi nữa."
Chương Nhĩ Hòe nghe vậy, liền khinh rẻ hừ lạnh một tiếng, cô rời khỏi thang máy, đứng riêng ở cửa chờ đợi Tiêu Cảnh Hàng.
Tiêu Cảnh Hàng cũng đi ra. “Bớt ảo tưởng đi, năm xưa khi anh rời khỏi Áo Lai, Áo Lai đầu có quy mô như hiện giờ, là chúng tôi cùng chủ tịch Trình từng bước đi được đến ngày hôm nay, anh đừng nghĩ bây giờ trở về là có thể ngồi hưởng thành quả có sẵn chứ!" “Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, đừng áp đặt ý nghĩ của cô lên người tôi." Anh lạnh lùng trả lời. “Vậy sao? Chờ xem nhé." Chương Nhĩ Hòe liếc anh, nở ra nụ cười thâm sâu.
Tiêu Cảnh Hàng biết cô ta đang nghĩ gì, nhìn cô ta một cách lạnh nhạt: "Tôi đã chờ đợi được năm năm, không vội một tiếng nửa giờ, thứ đáng là của tôi thì tôi tuyệt đối không nhượng bộ." "Áo Lai phát triển đến hôm nay không chỉ dựa vào hai người, hoặc không có hai người thì Áo Lai sẽ tốt đẹp hơn nữa.”
Nếu như là trước ngày hôm nay, Chương Nhĩ Hòe sẽ lo lắng vì những lời nói này, nhưng sáng sớm cô ta và Ngụy Lãng đã uy hiếp Trình Vận, về nặng về nhẹ thì Trình Vận chẳng thể nào không hiểu, người ra rìa chỉ có thể là Tiêu Cảnh Hàng!
Càng nghĩ, Chương Nhĩ Hòe càng chắc cú trong lòng.
Cô ta kiêu ngạo hất hàm: “Tôi thấy người đang nằm mơ là anh đó!" “Nếu đã lựa chọn rời đi, thì tại sao vẫn còn trở về?" “Nội bộ Áo Lai đã thay đổi nhân sự từ lâu, chủ tịch Trình đối với anh chẳng qua niệm vài phần tình cũ còn sót, nếu tôi là anh, sẽ nhanh chóng rút lui, như vậy đối với ai cũng có lợi ích."
Chương Nhĩ Hòe dẫn Tiêu Vũ rời khỏi, bỏ lại Tiêu Cảnh Hàng đứng yên tại chỗ.
Trong câu nói của cô ta tỏ rõ vẻ đắc chí và khinh miệt, Tiêu Cảnh Hàng nghe rất rõ ràng, khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười bất lực. “Thời gian năm năm đã khiến các người càng trở nên vô trị."
Thời gian càng lúc càng cận kề, chị Hà không ngừng nhìn đồng hồ, so với Nhan Ôn càng căng thẳng hơn nhiều. “Còn hai mươi phút, chị Hà, chị ngồi một lát đi." Nhan Ôn nhẹ giọng lên tiếng. "Em nói rốt cuộc Chương Nhĩ Hòe đang nghĩ gì vậy? Mỗi lần đều phải hãm hại chúng ta, ngăn cản chúng ta, đến sau cùng dám dùng nghệ sĩ của Áo Lai để uy hiếp chủ tịch Trình!” Chị Hà cảm thấy không thể tin được. "Những con người vì dục vọng mà không ngừng tranh đoạt còn ít ỏi trong giới giải trí này sao?" Nhan Ôn chậm rãi trả lời. "Leo càng cao té càng đau, thật mong chờ biểu cảm lát nữa của cô ta!" Chị Hà xoa tay, lại rót một cốc nước nóng cho Nhan Ôn: “Cô ta cao ngạo như vậy, khẳng định chủ tịch Trình sẽ bị cô ta uy hiếp, nhưng qua hai mươi phút sau, cô ta phải tỉnh dậy từ trong giấc mơ đẹp đẽ của mình rồi!"
Vừa nghĩ đến cảnh