Đi theo Giang Tùy An lâu ngày, Tần Vũ cũng tôi luyện đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, những điều khác không dám khẳng định, nhưng trông chị Hà rõ ràng vừa chịu uất ức gì đó.
Nếu chủ tịch có lệnh, thì anh đương nhiên phải điều tra kĩ càng mới được trở về.
Vả lại trông biểu cảm của chị Hà, trong lòng anh cũng rất muốn giúp đỡ cô ấy. "Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì không? Tôi đã đến rồi, cô nói cho tôi biết đi, có lẽ tôi sẽ giúp được." "Không có... Anh mau về đi, đã khuya lắm rồi." Chị Hà định đóng cửa.
Tần Vũ bất đắc dĩ nên giơ tay ngăn cản cô: “Cô không nói thì tôi đành đứng đợi ngoài cửa, chờ đến khi cô chịu nói mới thôi, nếu không tôi đi về báo cáo chủ tịch sẽ chỉ trích tôi vô dụng."
Tần Vũ nói vậy, khiến chị Hà chẳng còn cách nào khác. "Anh vào đây trước đi."
Chị Hà ho khan một tiếng, rót một tách trà nóng cho Tần Vũ, sau đó thuật lại vụ việc Trình Vận gọi cô sang kia, và khống chế em trai của cô. "Trình Vận không muốn Nhan Ôn tham gia chương trình trò chuyện, cô ta kiêng dè Nhan Ôn, bởi vì mối quan hệ của tôi và Nhan Ôn rất tốt, cô ta liền uy hiếp tôi, lợi dụng tôi để hại Nhan Ôn không dám nói ra chân tướng sự việc... Tôi thật không biết làm sao đây." "Bọn họ thật quá đáng! Dám lợi dùng thủ đoạn độc ác như vậy!" "Tôi không còn cách nào khác mới nói cho anh biết, nhưng anh đừng kể cho Nhan Ôn nghe, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy khó xử vì tôi." Chị Hà tóm lấy Tần Vũ, cầu xin với bộ dạng tội nghiệp. "Vậy cô... Cô cũng không thể tự chịu uất ức chứ!” Tần Vũ cảm thấy chị Hà thật khờ khạo, thà tự chịu đựng cơn giày vò, cứ thế mà nhẫn nhịn, không nói bất cứ điều gì cả.
Anh hơi không nhẫn tâm và thương xót... "Tôi định báo cảnh sát!" Chị Hà chỉ có thể nghĩ ra được cách này. “Tôi sẽ điều tra giúp cô, xem thử Trình Vận nhốt em trai cô ở đâu, cô yên tâm, vụ việc sẽ được giải quyết thôi."
Chị Hà chỉ có thể gật đầu, cách làm của cô tuy hơi ngốc nghếch, nhưng có thể bảo vệ Nhan Ôn ở mức cao nhất, thế nhưng cô tự chịu uất ức, cô cũng lo lắng, Trình Vận sẽ tức tối mù quáng, gây chuyện nguy hiểm với em trai của cô. "Nếu chuyện đã như vậy, thì cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng nữa” Tần Vũ an ủi cô: “Điện thoại của tôi luôn mở nguồn, nếu cô không muốn nói với chủ tịch và phu nhân thì liên hệ với tôi lúc nào cũng được!" ". Vâng, cám ơn anh."
Chị Hà cảm động gật đầu.
Thật ra bọn họ đều biết rõ, nếu chị Hà nói hết toàn bộ sự việc, thì Giang Tùy An và Nhan Ôn sẽ ra mặt thay cô, bởi vì đối với Nhan Ôn mà nói thì chị Hà không chỉ là một trợ lý bình thường. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Cô sẽ không trơ mắt nhìn chị Hà bị kẻ khác uy hiếp và bắt nạt. "Thời gian buổi trò chuyện đặt vào tối mai, tôi sẽ cố gắng kiềm chân Trình Vận, anh nói với Tiêu Cảnh Hàng, đừng để Nhan Ôn cầm theo điện thoại, chỉ cần cô ấy không biết việc này, thì sẽ hoàn thành chương trình một cách thuận lợi."
Chị Hà cần bảo vệ Nhan Ôn, chứ không để Nhan Ôn luôn bảo vệ cho cô.
Sau khi Tần Vũ rời khỏi nơi ở của chị Hà, báo cáo mọi sự bình an rồi liên lạc với Tiêu Cảnh Hàng theo ý của chị Hà.
Anh cũng âm thầm tìm vài tên phóng viên canh kĩ Trình Vận và Ngụy Lãng, hi vọng có thể tìm ra một vài kẽ hở manh mối, dù không tìm được người, sau này cũng có thể dùng làm bằng chứng.
Trình Vận làm việc luôn luôn cẩn thận, lần này dám tung đòn độc ác, chính vì e sợ Nhan Ôn sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt.
Thế nhưng cô ta làm như vậy, vừa vặn đạp vào mức giới hạn của Nhan Ôn.
Vào lúc Tiêu Cảnh Hàng dẫn Nhan Ôn chuẩn bị tham gia buổi trò chuyện, Hà Văn bị gọi vào phòng làm việc của Trình Vận. “Tối nay tôi phân cho cô một trợ lý mới, chị Hà." Khẩu khí của Trình Vận vô cùng nghiêm túc, không thể chối từ. “Cô ta chẳng phải là trợ lý của Nhan Ôn u?"