“Quả nhiên là người đàn bà của Giang Tùy An, rất có khí khái!”
Chị Hà cố ý trêu đùa, rồi thở phào một hơi: “Trong tay chúng ta có đủ bằng chứng để chứng minh mối tình giữa Bạch Triết Hiên và Giang Linh Vận, tùy em muốn làm thế nào thôi: “Không vội công bố ngay bây giờ, phải đợi sau khi bọn họ thỏa cơn đắc ý hãng ra tay. Hiện tại em đang suy nghĩ về việc của đoàn phim “Niên Hoa’” Nhan Ôn luôn canh cánh chuyện này trong lòng: “Em thấy hơi có lỗi với đạo diễn Trần”
Giờ khắc này, Nhan Ôn tỏa sáng đến mức khiến người khác khó mà dời mắt, đây cũng chính là nguyên nhân khiến chị Hà nhất quyết đi theo, người phụ nữ này mãi mãi là một làn gió thanh mát trong giới giải trí.
Trông bề ngoài thì yếu đuối, nhưng chẳng ai có thể thay đổi chủ kiến trong lòng cô được.
Chị Hà chớp chớp mắt: “Nhan Ôn, em có biết không?
Đạo diễn Trần tìm em suốt đấy!”
“Tìm em ư?”
“Đúng vậy, mail của chị toàn là tin nhắn của trợ lý anh ta gửi đến, có vẻ anh ta không nổi giận với em, ngược lại còn có hứng thú bàn việc hợp tác cùng em, chị còn tưởng em biết… cũng tại chị, bận thu xếp chứng cứ đến rối rít tít mù”
Nhan Ôn sáng mắt: “Chị Hà, phiền chị đi gặp gỡ đạo diễn Trần thay em một chuyến!”
“Không thành vấn đề! Cứ giao cho chị”
Sau khi chia tay chị Hà, Nhan Ôn về thẳng nhà, cô không ngờ Giang Tùy An đã trở về rồi. Cô thay giày xong xuôi, chưa kịp trở người đã bị Giang Tùy An ôm lấy vòng eo.
Anh vừa tập gym xong, sau khi tắm rửa đầu tóc vẫn còn ướt, đôi mày khẽ nhíu, đường nét trên gương mặt lộ vài phần uy nghiêm, bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ rung động trước gương mặt này, còn hiện giờ, anh đang tì cằm lên gáy Nhan Ôn, ôm cô vào lòng từ đẳng sau: “Sao lâu thế..”
Lời nói bá đạo xen lẫn vẻ ghen tuông khiến Nhan Ôn nhếch miệng cười.
Cô vừa bồn chồn vừa rung động, cẩn thận trở người trong lòng anh và nâng mặt anh lên: “Xin lỗi, Giang tiên sinh, để anh đợi lâu rồi”
Nhón mũi chân và chủ động tặng một nụ hôn nhẹ xem như bù đắp.
Mùi hương của cô khiến trái tim Giang Tùy An lung lay, ôm eo nhấc bổng cô lên: “Bù đắp?”
Nhan Ôn mở to đôi mắt, khẽ hếch cảm, dường như có vài phần khiêu khích, cô gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Đôi mắt thâm thúy của Giang Tùy An dán chặt lên mặt cô, ẵm cô lên và sải bước đi vào phòng ngủ, như ôm một món bảo vật quý giá, đặt cô lên chiếc giường đôi một cách nhẹ nhàng.
Anh vuốt ve gò má, mái tóc, bờ môi của cô, khoảng cách gần kề khiến cả hai có thể nghe rõ nhịp đập trái tim của nhau.
“Em phải biết rằng, nhiêu đó bù đắp không bao giờ đủ..”
Bàn tay anh đã bắt đầu mơn trớn đùi của cô.
Trong cơn đê mê, Nhan Ôn chỉ nghe thấy tiếng thở hòa vào nhau của bọn họ…
“Em biết chẳng có người phụ nữ nào có thể để chủ tịch Giang chờ đợi, nếu anh đã phá lệ vì em, thì em nguyện đón nhận sự trừng phạt của anh” Nhan Ôn kéo cổ anh và chậm rãi nhắm mắt.
Cô càng chủ động, thì Giang Tùy An càng trân trọng.
Anh biết Nhan Ôn đồng ý giao tất cả mọi thứ vào tay mình thì cần có lòng quyết tâm và dũng khí rất to lớn, càng như thế, anh càng muốn để lại hồi ức thật tốt cho cô.
Còn anh càng muốn trở thành tình yêu duy nhất trong trái tim cô.
“Lần sau..” Anh hôn nhẹ lên môi cô, để bản thân bình tĩnh trở lại: “Anh muốn có em một cách triệt để… nhưng mà, anh biết em cần thêm thời gian để xác định, anh tin ngày đó sẽ không còn xa”
Nhan Ôn cảm động cụp mắt xuống: “Tùy An…”
Tình ý và tâm ý này mãi không tan biến trong trái tim Nhan Ôn.
‘Vuốt ve mái tóc dài của cô, Giang Tùy An sao lại không xúc động về niềm tin tưởng của cô, tuy rất muốn vì cô mà nghiền nát tên cặn bã Bạch Triết Hiên, nhưng anh biết Nhan Ôn muốn tự tay xử lý.
“Xuống lầu, anh có đồ cho em xem” Anh đứng dậy dứt khoác, mang đi cơn nồng nàn cháy bỏng trong phòng, nhưng Nhan Ôn thấy rõ, sự căng thẳng của anh không kém hơn so với mình.
Đi xuống dưới lầu, thấy anh đứng ngay cửa phòng đang mở: “Anh dặn bọn họ