Trông bộ dạng của cô ta, Bạch Triết Hiên đành tới vỗ về: “Em đừng khóc nữa, lúc nãy do anh nói nặng lời, nhưng em hãy suy nghĩ thật kĩ, mỗi sự sắp đặt của anh đều vì em, vì đứa con của chúng ta, đừng ngốc nghếch nữa, trong lòng anh sao có thể chứa thêm được người khác nữa chứ, trái tim anh chỉ có mình em thôi!”
“Nhưng mà em không được tiếp tục càn quấy nữa”
Bạch Triết Hiên nhìn trợ lý đứng cạnh Giang Linh Vận đầy hàm ý: “Chăm sóc Linh Vận thật tốt, nếu tiếp tục xảy ra chuyện như vậy thì cô cút ngay cho tôi.”
Giang Linh Vận giương mắt nhìn Bạch Triết Hiên rời khỏi, nghiến chặt hàm răng.
Ngay bên cạnh, trợ lý bắt gặp biểu cảm thâm độc từ trong ánh mắt của cô ta, sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
“Một ảnh hậu hết thời mà cũng dám tranh giành với tôi ư? Tôi sẽ khiến cô ta cút khỏi giới điện ảnh hoàn toàn!”
Một nơi khác, chị Hà đã chuẩn bị đồ dùng ghi hình cho Nhan Ôn, bao nhiêu năm nay, họ luôn phối hợp rất ăn ý.
“Nghĩ đến việc lúc nãy thì trái tim chị cảm thấy sảng khoái ghê gớm, Giang Linh Vận tức đến nỗi tái xanh mặt, e răng hiện giờ đang ôm lấy Bạch Triết Hiên khóc lóc!”
Chị Hà vui mừng cười ha hả, than thở nói tiếp: “Rốt cuộc em cũng chịu khó đến ngày hôm nay, Nhan Ôn, chị mừng cho em”
Trần Du đứng cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, hồi nãy rất có khí thế!”
“Em chỉ làm việc mình cảm thấy đúng, bao nhiêu năm nay, em không phải đang nhẫn nhịn, mà cảm thấy không.
cần thiết làm như thế, bây giờ bên cạnh em đã có một lý do buộc em phải tiếp tục kiên trì, vì vậy em sẽ không bỏ cuộc, em sẽ dùng sức mạnh của bản thân để đứng vững!”
Tại biệt thự Lan Đình.
Nhan Ôn nằm trong lòng Giang Tùy An xem tạp chí, bị chòm râu lỏm chỏm của anh sượt nhẹ qua mặt, cô khẽ rên: “Đường đường chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa, mà lôi thôi lếch thếch đến nỗi không cạo râu?”
“Anh tưởng em sẽ thích mẫu đàn ông cứng rắn một chút chứ” Anh làm bộ sờ mó chiếc cằm của mình, cố ý cạ nhẹ da mặt Nhan Ôn: “Vậy nè, chẳng phải rất đặc biệt hay sao?”
Bị anh chọc cười, Nhan Ôn buông tạp chí xuống, quay người ôm chặt lấy anh, hai người nằm trên ghế sofa, vô cùng thanh thản.
“Thích chứ, dù anh có bộ dạng ra sao thì em vẫn thích”
“Vậy ư?” Anh nắm căm của Nhan Ôn: “Nhưng em sắp sửa rời xa anh một tuần, bắt anh cô đơn một mình, anh…
lỡ như lạnh lẽo khó chịu thì phải làm sao?”
“Anh đang ám chỉ với em à?” Nhan Ôn khép hờ mắt, lóe ra tia sáng nguy hiểm: “Nếu như vậy thì em chỉ còn nước
gói ghém anh theo cùng thôi!”
“Cầu mong được vậy”
Giang Tùy An cười ôm chặt cô hơn.
“Tùy An, em sẽ rất nhớ anh” Nhan Ôn tựa vào ngực anh, thì thầm nhỏ nhẹ.
Tuy kết hôn đến nay chưa được bao lâu, nhưng cô đã quen cách thức sống chung với anh, quen tìm kiếm hình bóng anh mỗi khi ở nhà, chẳng ai có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn này cả.
Cô đã bắt đầu dựa dẫm Giang Tùy An rồi.
“Hay em nhắm mắt lại, ghi nhớ thật kĩ gương mặt của anh” Anh nhẹ giọng nói, kéo bàn tay của Nhan Ôn đặt lên khuôn mặt mình.
Bàn tay cô trắng trẻo mịn màng, sờ từng chút vào ngũ quan của Giang Tùy An, hằn sâu cảm giác chân thật này vào trong tim.
“Tùy An, cả cuộc đời em sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc hạnh phúc này”
Sáng hôm sau, chị Hà và Trần Du đến đón Nhan Ôn từ rất sớm.
Trông căn biệt thự hoành tráng lệ, Trần Du không ngừng kinh ngạc: “Từ lâu đã nghe danh Nhan Ôn là đại tiểu thư của nhà họ Nhan, gia thế khủng, thật không ngờ…”
“Em ở đây chờ một lát, chị giúp Nhan Ôn xách đồ, nếu trong xe không có người sẽ bị bảo vệ đến hỏi thăm đó”
Chị Hà sắp xếp ổn thỏa liền đi vào biệt thự.
Giang Tùy An bước đến, mặc chiếc quần tây thoải mái và áo sơ mi xám đơn giản, nhưng khó che giấu khí chất vương giả trên người anh, đang thân mật nắm tay Nhan Ôn: “Chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi đã dặn người mang đồ đạc đến sân bay rồi: “Chủ tịch Giang,