Chị Hà nhíu mày, tiến lên lật giở một lượt, vô cùng tức giận: “Chất lượng trang phục như thế, lên ống kính sẽ hiển rõ con người không có tinh thần, Giang Linh Vận cố ý chăng? Chị đi kiếm cô ta!”
“Chị Hà, không cần đâu” Nhan Ôn nhẹ giọng gọi cô lại, lắc đầu với cô: “Chúng ta đang ở nước ngoài, đừng chuốc thêm phiền phức cho đoàn phim, em thấy bộ này cũng được lắm”
Cô chỉ một chiếc váy màu xanh biển trong số đó, thiết kế thất eo đơn giản càng thể hiện rõ khí chất.
“Cái này được sao?” Tuy chị Hà tức giận, nhưng tôn trọng quyết định của Nhan Ôn. Nhan Ôn làm như vậy, chắc chán có kế hoạch của riêng mình!
Vì vậy chị Hà xoa tay bảo nhân viên công tác rời khỏi.
“Chương trình thực tế ‘Hậu trường’ không phải thể hiện sắc đẹp của em, mà để biểu hiện trình độ chuyên nghiệp của em, ăn mặc màu mè chỉ gây sự phản cảm với mọi người, phiền thợ trang điểm sang đây sửa kiểu tóc cho em”
Nếu Giang Linh Vận muốn làm một con khổng tước màu mè, thì cô làm ngược lại, đâu phải đi thảm đỏ, trang phục chỉ là đạo cụ mà thôi.
Nghe câu nói của Nhan Ôn, chị Hà và Trần Du đều tán thành.
Trong tiết mục ghi hình thứ hai, Giang Linh Vận mặc chiếc đầm đuôi cá dài thướt tha, đầu gắn phụ kiện tóc khảm kim cương, tạo hình này rất lộng lẫy, nhưng khiến các vị đạo diễn bao gồm.Jason đều không hài lòng.
Họ dùng tiếng Anh trao đổi với nhau: “Cô ta đang mặc cái gì thế này? Làm trò đùa hay sao”
“Không ai nói với cô ta địa điểm ghi hình ở ngoại cảnh à?
Đôi… đôi giày cao gót đó liệu cô ta có thể duy trì được thể lực không?”
vason lắc đầu, và ngay lúc này, Nhan Ôn bước đến, trên người mặc bộ trang phục được đoàn phim chuẩn bị, đầu tóc buộc đơn giản, trang điểm tự nhiên tươi tắn, nụ cười dịu dàng, gợi cho người ta cảm giác khỏe khoắn tươi trẻ, so với Giang Linh Vận sửa soạn quá lố bên cạnh, được làm nổi lên thành một viên trân châu trắng trẻo không tì vết.
Các đạo diễn đều gật nhẹ đầu, chẳng nói gì nhiều.
Giang Linh Vận còn huênh hoang tưởng mình nổi bật hơn Nhan Ôn, cao ngạo ngẩng đầu bước ra ngoài.
Vì địa điểm ghi hình được sắp xếp ở ngoại cảnh, vừa đi được mười phút thì Giang Linh Vận đã lộ vẻ mệt mỏi, nhìn đống phông màn dựng trên sàn đất, cô ta nhíu chặt đôi mày: “Quay ở đây sao?”
Jason liếc nhìn cô ta, không thèm trả lời.
Sắp xếp ghi hình đã sớm trao đến tay bọn họ, một diễn viên chuyên nghiệp sẽ không hỏi vấn đề ngu xuẩn vào lúc này.
“Hai vị chuẩn bị đôi chút, sẽ có hai kịch bản khác nhau cho hai vị, thử vai một phen trước, trong suốt quá trình ghi hình sẽ quay lại cảnh mọi người ghi nhớ lời thoại phỏng đoán, sau đó thay đổi trang phục theo kịch bản, tiếp tục quay một đoạn chính thức”
“Một đoạn?” Giang Linh Vận mím môi, bộ dạng không vui thấy rõ.
Nhân viên công tác lắc đầu, quay lưng rời khỏi.
“Vai của cô là gì vậy?” Giang Linh Vận nhìn kịch bản trong tay mình, vai của cô lại là bà cô của nữ chính! Cô không diễn vai già như vậy đâu.
“Nữ chính Sâm Nhã”
“Chúng ta đổi vail” Giang Linh Vận không đợi Nhan Ôn phản đối, trực tiếp cướp kịch bản từ tay cô, đi đến cạnh gốc cây bắt đầu học lời thoại.
Nhan Ôn điềm nhiên cười mỉm, không phản đối, từ sớm có nhân viên công tác gắn máy quay ẩn bắt đầu ghi hình vào lúc họ trao kịch bản cho hai người, đại khái Giang Linh Vận vốn không xem trước bảng sắp xếp ghi hình, nên không biết bộ mặt khó ưa của cô ta được quay lại một cách nguyên vẹn.
Từ ngữ không nhiều, nhưng vai diễn này không dễ nắm bắt, đây là đoạn phim điện ảnh kinh điển, bà cô tên là Nguyễn Ngọc, vì hạnh phúc của nữ chính Sâm Nhã đã hi sinh tất cả của mình, thậm chí gánh trên vai một món nợ khổng lồ, sau khi nữ chính biết rõ sự thật đã vô cùng cảm ơn bà, đón bà về sống cạnh mình, an hưởng tuổi già.
Nhan Ôn cảm thấy vai diễn này rất có tính khiêu chiến, đến khi đạo diễn hô bắt đầu, cô đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn.
ống kính vừa mở, Giang Linh Vận mặc bộ trang phục đó bước ra, sau khi nhìn thấy Nhan Ôn, đôi mắt chẳng có tí sức hấp dẫn nào: “Gô..”
Còn Nhan Ôn tiến lên trước hai bước, phát huy trọn vẹn vẻ ngập ngừng muốn nói của nhân vật, điều quan trọng nhất là