Nhan Ôn nghiêng mắt liếc sang kia, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đạo diễn đeo biển hiệu trợ lý, có lẽ chính là trợ lý Phó được chị Hà nhắc đến. "Không nghe thấy lời tôi nói sao?"
Hắn ta xông về phía Nhan Ôn, đánh giá trên dưới người Nhan Ôn, khẩu khí vô cùng khinh rẻ: “Đừng tưởng mình đoạt được giải thưởng xoàng nào đó liền giở thói tự cao tự đại, một lát để người khác chờ cô thì có biết xấu hổ không?"
Nhan Ôn nhíu mày.
Dù cố tình gây khó dễ nhưng những lời này quả thật khó lọt lỗ tai.
Cô nhìn trợ lý Phó, ghi nhớ gương mặt hắn ta, không thèm đếm xỉa đến lời nói của hắn ta mà nhìn sang mẫu bảng hiệu trên sân khấu, đi thắng vào vị trí của mình, sau đó ngồi xuống một cách tao nhã.
Trợ lý Phó sững sờ, mọi người có mặt tại đó đều nhìn thấy cảnh ngượng ngùng của hắn ta, cười khẩy buông lời mia mai Nhan Ôn: “Tưởng mình xinh đẹp thì cứ vậy lên hình sao, có xứng đáng với công chúng hay không?"
Nhan Ôn nhìn hắn ta bằng ánh mắt bình lặng: “Đó là việc của tôi, không cần kẻ khác khoa tay múa chân, chẳng lẽ đây là chương trình biểu diễn trang phục bơi lội, cần đặc biệt chuẩn bị mới có thể ghi hình?" “Cô... Cô dám chế giễu chương trình của chúng tôi!” Trợ lý Phó kia hình như nghe sự sắp đặt của ai đó, cứ hất nước bẩn lên đầu Nhan Ôn. “Cô quyến rũ các vị đạo diễn ban giám khảo, chương trình của chúng tôi chịu mời cô, hoàn toàn xuất phát từ lương tâm nghề nghiệp, cô đừng có không biết điều!”
Xung quanh có không ít người hùa theo, bầu không khí vô cùng hỗn loạn.
Nhan Ôn không chịu sự ảnh hưởng từ bọn họ, nhưng nếu mặc kệ vụ việc tiếp diễn, chắc chắn sẽ gây trở ngại đến việc ghi hình.
Cô nhìn sang trợ lý Phó: “Người của đài truyền hình cũng có thể buông lời giả thiết không có bằng chứng như thế sao? Tôi thấy trợ lý như anh mãi mãi sẽ không được thăng tiến, anh thuộc bộ phận nào vậy?"
Ngoài cửa, chị Hà nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, đang định đẩy cửa đi vào.
Bị Tần Vũ đến kịp ngăn cản, thấp giọng bảo rằng: “Chủ tịch Giang bảo tôi đến xử lý."
Thì ra Giang Tùy An sớm đã dự liệu được sẽ có người gây hấn với Nhan Ôn trong lúc ghi hình.
Chị Hà vừa nghe liền tỏ vẻ vui mừng, gật đầu: “Được, vậy tôi đứng đợi ở đây.” "Ý của chủ tịch Giang là, chương trình này đừng nên tham gia, đôi khi tự cao tự đại là điều cần thiết.”
Trong cái ngành hay nâng cao đạp thấp này, nếu mãi nhân nhượng sẽ để một vài người được đà lấn tới, với nhân khí hiện tại của Nhan Ôn, cô không cần chịu sự uất ức này, Giang Tùy An càng sẽ không giương mắt chứng kiến vụ việc này xảy ra. "Được, tôi đi lái xe." Chị Hà cũng cảm thấy xử lý như vậy sẽ ổn hơn, nên để đám người khinh thường kẻ khác nhận một bài học.
Tần Vũ thấy chị Hà rời khỏi, không trực tiếp vào trong, mà nhìn đồng hồ, lui về sau vài bước, một phút sau, một đạo diễn chính và người phụ trách chương trình bước vào. "Thư ký Tần, sao anh đến đây vậy? Dạo gần đây chủ tịch Giang bận không?" Bọn họ vừa nhìn thấy Tần Vũ liền nở nụ cười tươi rói.
Tần Vũ gật đầu: "Chủ tịch Giang phái tôi đến đón người, nhưng hình như bên trong xảy ra chút chuyện.” "Chuyện gì? Chủ tịch Giang muốn đón người, chẳng có vấn đề gì cả!”
Người phụ trách cũng phát hiện bên trong vô cùng ồn ào, đẩy cửa lên tiếng: "Sao ồn vậy!" Sau đó quay đầu cúi lưng với Tần Vũ nói tiếp: “Thư ký Tần, người anh đón là ai? Tôi thấy ngôi sao được mời đều đang trong phòng nghỉ, vẫn chưa sang đây."
Tần Vũ nhìn Nhan Con đang ngồi trước máy ghi hình: "Cô ấy đã đến rồi, chủ tịch Giang bảo tôi đến đón cô Nhan Ôn."
Một câu nói liền khiến người phụ trách suýt sặc. . Truyện Trọng Sinh
Đây...
Ai ngờ được chủ tịch Giang Tùy An phải người đến đón cô? "Thế nhưng chương trình vẫn chưa hoàn thành việc ghi