Hứa Gia Lạc vừa nói ra hai chữ “Được rồi” thì lập tức biết không ổn. Quả nhiên Phó Tiểu Vũ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn hắn càng thêm nghiêm nghị hơn: “Hứa Gia Lạc, nói cho em.”
Một khi sự tò mò bị kích thích, trong từ điển của Omega này sẽ không tồn tại hai chữ “Được rồi” qua loa kia.
Hứa Gia Lạc mới chần chừ một chốc, Phó Tiểu Vũ đã bổ nhào vào lồng ngực hắn đánh bịch –
“…”
Con mẹ nó chứ.
Mắt Hứa Gia Lạc nổ đom đóm, hắn phải gắng gượng một lúc mới chậm rãi thở một hơi được.
Phó Tiểu Vũ vẫn nheo đôi mắt mèo uy hiếp nhìn hắn, hoàn toàn cây ngay không sợ chết đứng, giống như không nhận ra động tác của mình gây áp lực nặng nề về mặt vật lý đến cỡ nào.
Nói thật, từ trước đến giờ Hứa Gia Lạc gần như không cảm thấy Phó Tiểu Vũ quá nặng. Nhưng hôm nay hắn bị Phó Tiểu Vũ dính lấy cả ngày, thể lực bị -1, 1- lại -1 hết lần này đến lần khác, cộng thêm chưa ăn cơm tối khiến bụng rỗng tuếch, làm hắn lần đầu tiên cảm thấy mình suýt nữa là bị đè đến phụt máu.
Đúng, Omega này có dáng vẻ thon thả không thể bắt bẻ như người mẫu, nhưng đồng thời cũng có chiều cao mét tám thuộc về siêu mẫu.
Hứa Gia Lạc ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng từ bỏ chống cự dưới sức nặng của người bên trên, thấp giọng giải thích: “Em cũng biết là anh mắc chứng đầu v* u buồn đấy. Về sau có một lần anh cũng từng nói chuyện với chuyên gia có nghiên cứu về phương diện này. Mặc dù ông ấy không thể xác định được một trăm phần trăm, nhưng mà…”
“Nhưng từ những trải nghiệm của anh, ông ấy cho rằng nguồn gốc chứng bệnh này của anh… Có lẽ có liên quan đến Mộ Dung Tịnh Nhã. Núm vú là biểu tượng nuôi dưỡng của mẫu tính Omega, còn anh lại cảm thấy buồn bã khi chạm vào bộ phận này, quá nửa là bởi vì thuở ấu thơ, người cha Omega khá nghiêm khắc lạnh lùng, ham muốn của anh luôn bị xem nhẹ, không được đáp ứng, thế nên mới dẫn đến vấn đề đó.”
“Ham muốn…”
“Ừ, về tình cảm, về sinh lý, và cả… Về phương diện ăn uống nữa, đều là những ham muốn không được đáp ứng.”
Nói đến đây Hứa Gia Lạc dừng lại một chút, đoạn bình tĩnh hỏi Phó Tiểu Vũ: “Được rồi chứ? Ngay cả việc anh 30 tuổi vẫn còn lén lút hận Mộ Dung Tịnh Nhã không chịu đút sữa cho mình cũng nói cho em nghe hết rồi.”
Hắn cố ý giảo hoạt nói đùa, chỉ là trên mặt thoáng lộ vẻ bất cần.
Con người quả là một loài động vật kỳ quái.
Thuở ấu thơ rõ ràng là lúc mà hắn không thể tìm thấy được trong trí nhớ của mình, nhưng trong hết thảy quan hệ ruột thịt, vô hình trung nó vẫn ảnh hưởng đến cuộc đời hắn.
Trước đó, trừ vị chuyên gia kia, Hứa Gia Lạc không nói những điều này với bất cứ ai. Có lẽ là vì hắn quá nhạy cảm, cũng hiểu quá rõ bình thường người ngoài sẽ có cách nhìn như thế nào với điều đó.
Chứng đầu v* buồn của hắn, cũng giống như phức cảm Oedipus bí ẩn kia, có lẽ trong mắt người khác chỉ là thứ gì đó buồn cười.
*Phức cảm Oedipus, là một thuật ngữ được Sigmund Freud sử dụng trong học thuyết các giai phát triển tâm lý tính dục, mô tả cảm giác khao khát của một đứa trẻ dành cho người cha mẹ khác giới của chúng và cảm giác ghen tị, giận dữ với người cha mẹ cùng giới.“Hứa Gia Lạc…”
Lúc Hứa Gia Lạc còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Phó Tiểu Vũ bỗng kéo ngón tay hắn một cái. Chờ khi hắn ngẩng lên nhìn qua –
Phó Tiểu Vũ chợt xoay người nằm xuống, ngửa mặt lên trên. Hai cánh tay y vòng ra sau đầu, tư thế này khiến đầu núm nhỏ xinh hồng hào của Omega càng thêm kiêu ngạo ưỡn thẳng trên bờ ngực bằng phẳng.
Omega khẽ chớp rèm mi, y không nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt mèo to tròn ướt át nhìn hắn.
Hứa Gia Lạc không cần y mở miệng đã cúi người xuống tham lam mút chỗ đó thật nhẹ nhàng.
Sau khi trưởng thành, vì chứng núm vú buồn khó mở miệng mà hắn không chỉ không cố gắng hết sức để không chạm đến chỗ đó, mà ngay cả mỗi lần thay đồ cũng chỉ vội vàng đảo mắt qua mà thôi.
Hắn hoàn toàn xem nhẹ bộ phận đó của mình, đồng thời cũng khiến hắn vô cùng vô cùng yêu thích núm vú của Omega, đến độ gần như có bệnh.
Mà bây giờ, người đang nằm bên dưới chính là Omega thuộc về hắn.
Trong cơ thể Omega của hắn có mùi hương ngọt ngào dấp dính, giống như mang theo mùi thịt tươi.
Hứa Gia Lạc liếm mút chỗ đó của Phó Tiểu Vũ đến độ ướt sũng, thậm chí còn sưng to.
Hắn mút mát một lúc, bởi vì bộ phận kia của phái nam quá nhỏ xinh, thế nên dù có mút đến cỡ nào cũng thấy không thỏa mãn nổi. Hắn càng mút càng mạnh, lại càng thêm sốt ruột, thậm chí còn cảm thấy dạ dày mình trống rỗng.
Phó Tiểu Vũ đang nằm ngửa.
Trong người y có thứ bản năng mãnh liệt thuộc về Omega. Khi bị mút như thế này, y bỗng trở nên dịu ngoan đến lạ. Mặc dù khá đau nhức, nhưng y vẫn không hề giãy giụa, chỉ co ngón chân lại, thi thoảng lại mềm mại rên rỉ mấy tiếng bằng giọng mũi.
“Hứa Gia Lạc, lúc còn nhỏ…”
Omega ngửa đầu thấp giọng thở hổn hển: “Thật ra anh rất sùng bái Mộ Dung Tịnh Nhã đúng không?”
Hứa Gia Lạc dừng lại, một lát sau mới thấp giọng ừm một tiếng.
Hắn thở dài rồi nhỏm dậy nằm bên cạnh Omega, nhẹ nhàng mở miệng: “Hồi bé, anh còn sùng bái Mộ Dung Tịnh Nhã hơn cả Hứa Lãng. Lúc học lớp sáu, ông ta chỉ tới tham dự buổi họp phụ huynh một lần, nhưng mà lần đó… Tất cả bạn bè của anh đều rất hào hứng, nói cha Omega của anh thật xinh đẹp. Bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ tâm trạng khi đó của mình, anh ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào, đi đến đâu cũng cảm thấy rất oai phong.”
Mặc dù đang cười, thế nhưng vẻ mặt của hắn lại đượm mùi chua chát.
Sùng bái Mộ Dung Tịnh Nhã, bởi vì hoàn toàn không đáng, nên gần như nó đã trở thành một chuyện xấu hổ.
Nhưng mà hắn sẽ không giấu diếm Phó Tiểu Vũ.
Khi còn là một đứa trẻ, dù Mộ Dung Tịnh Nhã có năm lần bảy lượt không nhìn hắn, cũng rất ít thực hiện nghĩa vụ người cha đến cùng, hắn vẫn coi người đàn ông ấy là thần linh của mình.
Hắn yêu thương ông ta, xuất phát từ bản năng mộc mạc nhất của thú con nhân loại. Càng bởi vì ít ở chung, thế nên mỗi một chút yêu thương, mỗi một lần chú ý đều có thể khiến hắn cất kỹ hồi tưởng thật lâu.
Mãi đến tận năm mười bốn tuổi, hắn tận mắt chứng kiến lâu đài đổ sụp.
Từ đó về sau, tất cả tình yêu với Mộ Dung Tịnh Nhã đều biến thành kiếm sắc đâm thủng trái tim hắn.
“Ban đầu khi quen biết em, anh cảm thấy em có gì đó giống ông ta.”
Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng sờ mặt Phó Tiểu Vũ một cái. Chẳng hiểu sao hắn bỗng nhiên muốn thổ lộ hết tất thảy, đoạn tiến sát lại gần Omega hơn chút.
Hai người mặt đối mặt, gần như chóp mũi dính lấy chóp mũi.
“Cho nên khi đó chỉ mới thấy mặt em thôi, anh đã rất tò mò.”
“Thật sao?”
“Ừ.” Hứa Gia Lạc hơi ngơ ngác: “Sắc sảo, nghiêm khắc, lãnh đạm, không có tình người.”
Nghe một chuỗi những tính từ này, Phó Tiểu Vũ không khỏi chớp mi, nhẹ hỏi: “Cho nên lúc mới quen anh mới nói rằng mình rất ghét em đúng không.”
Y nhìn Hứa Gia Lạc rất nghiêm túc, mặc dù không có ý chất
vấn, nhưng Hứa Gia Lạc lại không chống cự được. Hắn mong ngóng nhìn quanh một vòng, cuối cùng đành phải khàn giọng: “Làm sao anh có thể cảm thấy tò mò với một người mà mình thật sự ghét được cơ chứ?”
Nghe thấy câu này, trong mắt Omega chợt lóe lên nụ cười ngốc nghếch. Y nhào tới, phả hơi thở nóng hầm hập lên người Hứa Gia Lạc: “Nên là… Thực ra anh không hề ghét em đúng không? Vậy… Khi đó anh thích em hả?”
Hứa Gia Lạc chật vật sờ mũi một cái, định thay đổi tình hình: “Phó Tiểu Vũ, giữa ghét và thích còn có một khu vực trung tính rất dài. Của anh là tò mò, tò mò thôi…”
Giờ nhớ lại khi đó, ban đầu đúng là hắn tò mò thật.
Chỉ là sự tò mò của hắn vượt xa cái tò mò lịch sự thông thường, thậm chí hoàn toàn khác biệt lúc đồng nghiệp hóng chuyện. Vốn hắn nên làm người đứng xem, nhưng mà tò mò hết lần này đến lần khác lại làm hắn dấn thân vào sâu hơn, quanh quẩn ở bên bờ nguy hiểm thăm dò.
Hắn giống một con cáo bất cẩn thò mũi vào hang người khác. Ban đầu chỉ hít ngửi hồi lâu, cuối cùng lại không nhịn được mà lén lút ủn mông chui vào bên trong.
“Hứa Gia Lạc.” Lúc này Phó Tiểu Vũ lại bắt đầu bướng bỉnh, y hoàn toàn không để ý đến việc Hứa Gia Lạc định phân biệt chuyện tò mò hay không tò mò mà trực tiếp hỏi thẳng:”Vậy anh thích em từ lúc nào thế?”
Đây quả thực không phải là đá bóng thẳng, mà là cú đấm thẳng thì đúng hơn.
Hứa Gia Lạc muốn tìm điện thoại giả vờ để xem giờ, nhưng ngay sau đó lại nhận ra điện thoại đã bị hắn ném xuống dưới giường, không thể trốn được.
“… Không phải là em theo đuổi anh hồi tháng Tư đấy à?” Hắn ho khan một tiếng: “Khi đó anh đã đồng ý rồi mà.”
Đồng ý chính là thích em đấy.
Hắn định hỏi một đằng trả lời một nẻo lấp liếm cho qua để nhiễu loạn tuyến thời gian một chút. Nhưng chiêu này đương nhiên không có hiệu quả trước mặt Phó Tiểu Vũ.
“Không phải.” Phó Tiểu Vũ không hề thả lỏng, vẫn nhìn hắn chằm chằm: “Hứa Gia Lạc, khi đó anh đưa Hạ An đến Thuận Thành nói là tìm em nhờ chăm giúp. Nhưng mà thực ra là trước đó anh đã tìm được khách sạn mèo rồi đúng không? Em tìm thấy bảng hiệu trong túi xách của mèo, em biết là anh cố ý mượn cớ đến gặp em mà. Cho nên khi đó anh đã thích em rồi, đúng không?”
Hứa Gia Lạc đột nhiên bị vạch trần, nhất thời ngơ ngẩn.
Phó Tiểu Vũ cười nói: “Anh biết điều này chứng minh gì không? Chứng minh giữa chúng ta, anh là người thích em trước.”
Omega này rất đắc ý.
Mặt mày y rạng rỡ, rõ ràng đang nói những lời rất đáng ghét, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mèo vừa sáng vừa tròn tràn đầy tự tin kia, Hứa Gia Lạc lại cảm thấy đáng yêu đến mức tim đập thình thịch.
“Vậy thì sao hả?” Hứa Gia Lạc hứ một tiếng: “Ai theo đuổi trước ấy nhỉ?”
Hắn tuyệt đối không cho phép chiến tích kiêu ngạo được theo đuổi của mình bị xóa bỏ.
“Ai thích trước?”
“Ai theo đuổi trước?”
Hứa Gia Lạc dứt khoát vô lại: ““Cho em theo đuổi anh nhé Hứa Gia Lạc, chỉ cần anh đồng ý cho em theo đuổi, còn lại hãy giao cho em cố gắng.” Câu này là ai nói?”
Quả thực hắn đọc thuộc lời tỏ tình của Phó Tiểu Vũ trôi chảy vô cùng, còn chưa kịp đắc ý –
Phó Tiểu Vũ đã đấm một cú vào mũi hắn.
“Ê!”
Hứa Gia Lạc che cái mũi đau nhói, trợn mắt nhìn Omega: “Phó Tiểu Vũ, em nói không lại thì động thủ, thử đếm xem em bạo lực gia đình với anh mấy lần rồi hả?”
Phó Tiểu Vũ gọn gàng đấm một cú xong thì lập tức nhào tới kéo tay Hứa Gia Lạc ra đặt một nụ hôn lên môi hắn, sau đó lặp lại lần nữa, mắt cũng lóe sáng: “Hứa Gia Lạc, là em theo đuổi. Nhưng mà – là anh thích em trước, anh quyến rũ em, đã nghe chưa hả?”
“…”
Hứa Gia Lạc run run môi, bỗng nhiên nảy sinh một thứ dự cảm vừa ngọt ngào vừa bi thảm về tương lai của mình.
….
Lúc đêm khuya, sau khi ăn uống xong xuôi và dỗ Phó Tiểu Vũ ngủ, Hứa Gia Lạc mới chạy ra ban công gọi điện thoại cho Hứa Lãng.
“Kết quả xét nghiệm không sao thật ạ? Là u lành sao?”
“Đúng thế, đúng thế. Tịnh Nhã đều ổn cả, mèo của con cha vẫn đang chăm, rất khỏe mạnh, con cứ yên tâm.” Đầu bên kia điện thoại giọng điệu của Hứa Lãng có vẻ rất vui.
“Vâng. Hứa Lãng này…”
Hứa Gia Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua Omega đang say ngủ trong phòng, hắn dừng một chút mới thấp giọng nói: “Cha, con với Phó Tiểu Vũ, bọn con đã dấu hiệu nhau rồi.”
Không ngờ hắn lại nói lắp một chút.
“Ồ?” Hứa Lãng cực kỳ giật mình, nhưng lập tức kích động: “Nhanh thế sao? Nói rõ ràng với Nam Dật rồi hả? Vậy, vậy giờ Phó Tiểu Vũ là Omega của con hả? Cậu ấy tha thứ cho con rồi à?”
Những câu hỏi liên tiếp này khiến cảm xúc cũng cuồn cuộn trong lòng Hứa Gia Lạc.
“Vâng, em ấy…” Hắn vịn lan can, khàn giọng nói: “Em ấy là Omega của con. Cha à…”
Cha ơi, con thật sự rất yêu em ấy.
Câu nói này làm hắn thẹn thùng không nói được thành lời.
Thật sự đến giờ phút thế này, hắn lại vô cùng vụng về, định nói mà lại thôi. Ban đầu hắn định hút một điếu thuốc, nhưng khi nghe thấy mùi thơm trên người Phó Tiểu Vũ, hắn lại ném hộp thuốc qua một bên.
“Lạc Lạc… Cha thật sự rất vui cho con, thật đấy.”
Hứa Lãng cũng thở rất gấp và sốt ruột, trong giọng nói của ông không giấu được sự vui mừng.
Hình như ông vừa đi tìm kiếm thứ gì đó xong, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa cha phải về Cẩm Thanh với cha con, sợ đến lúc đó vừa đi vừa về không tiện lắm, lại lạnh nhạt con người ta. Thế này đi, cha còn vừa phẫu thuật xong không tiện đi máy bay, nhưng sáng mai cha sẽ bay tới đảo Phuket gặp mặt cậu ấy trước, có được không?”
___________
Hết chương 127.