*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày đầu năm sau khi rời giường, cú điện thoại đầu tiên Phó Tiểu Vũ nhận được là từ Đường Ninh.
“Tiểu Vũ, hôm nay con còn bận việc không? Năm mới rồi, hay là con nghỉ một ngày đi, dì sẽ đưa con và cha con cùng đi ăn hải sản nhé?”
Phó Tiểu Vũ vùi mình trong chăn nói bằng giọng trầm trầm: “Dì à, con…”
Chuyến bay đường dài ngày hôm trước cộng thêm chuyện hôm bữa gặp phải ở công ty khiến đầu y gần như nhức bưng bưng cả ngày, đêm đến phải uống Melatonin* mới có thể gắng chìm vào giấc ngủ. Mãi đến lúc tỉnh lại y vẫn cảm thấy người mình bải hoải khó chịu.
*Thuốc Melatonin có tác dụng chính là điều hoà chu kì ngày – đêm hay chu kì thức – ngủ của cơ thể, giúp hỗ trợ giấc ngủ.Lúc này khi nghe Đường Ninh dịu dàng nói thế, trong phút chốc gần như y đã định thốt lên câu đồng ý.
“Hôm nay công ty con có bữa liên hoan ạ.”
Nhưng Phó Tiểu Vũ lập tức tỉnh táo lại, nói: “Dì với cha cứ ăn đi ạ, con sẽ bảo trợ lý sắp xếp một vị trí tốt cho hai người.”
“Được, vậy con cũng phải chơi vui vẻ đấy nhé.”
Đường Ninh cũng không ép y nữa, bà dừng một chút rồi nhẹ nói: “Tiểu Vũ à, dì biết hôm qua là cha con không đúng. Bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng không nên đến công ty con làm loạn, càng không được đánh con.”
Phó Tiểu Vũ chỉ lẳng lặng lắng nghe, nữ Alpha bên kia nói tiếp: “Thực ra sau khi đánh con trong lòng cha con cũng hối hận lắm. Đêm qua khi nói chuyện với dì, cha con cứ mãi rầu rĩ không vui. Con nghe dì nói nè, kỳ thực cha con nhớ con lắm. Con vẫn biết mà, sau khi tốt nghiệp, số lần con về dùng một bàn tay cũng đếm hết được, thế nên lần này mới có hiểu lầm như thế. Mặc dù đau lòng đấy, mà cha con lại không chịu cúi mình trước con… Haizz, là do Phó Cảnh nóng nảy nên cuống quá. Tiểu Vũ, con đừng giận cha con, có rảnh thì ít nhiều cũng về ở bên ông ấy một chút. Nhìn hai cha con con như thế, trong lòng dì cũng không thoải mái, được không con?”
“Dì, con không giận đâu ạ.”
Cuối cùng Phó Tiểu Vũ mở miệng khàn giọng nói: “Dì đừng lo cho hai cha con, thật sự là con bận công việc quá thôi. Con sẽ cố gắng bơn bớt thời gian về nhà.”
“Ngoan quá.” Đường Ninh nói: “Con nhớ chú ý sức khỏe nha, có việc thì gọi cho dì.”
Phó Tiểu Vũ cúp máy, đoạn co tròn mình chui vào chăn…
Thực ra y cũng sớm đoán được rồi.
Nhất định lý do Đường Ninh gọi tới là vì Phó Cảnh đau lòng than phiền với bà, nên bà càng muốn nỗ lực sửa chữa quan hệ giữa hai người họ.
Nhưng cho dù đoán được, y vẫn nguyện ý kiên nhẫn lắng nghe Đường Ninh nói xong, nguyện ý nhượng bộ nghe lời Đường Ninh.
Đường Ninh là một Alpha không thể bắt bẻ điều chi. Bà yên tĩnh nuôi gia đình, yêu thương Omega, càng là một mẹ kế hoàn mỹ, chưa từng đánh y, mắng y. Bà sẽ nhớ y thích ăn hải sản, lúc sinh nhật sẽ chuẩn bị một chiếc bánh ga tô lớn cho y.
Phó Tiểu Vũ không chỉ cảm kích bà, mà còn thật lòng thật dạ yêu thương.
Chỉ là từ nhỏ đến giờ, mỗi lần nhận ra sự bảo vệ Đường Ninh dành cho mình thật ra là vì yêu ai yêu cả đường đi, bà yêu Phó Cảnh, nên cũng thương đứa con của ông, điều đó sẽ khiến Phó Tiểu Vũ không kìm được mà cảm thấy mất mát.
…..
Vì cảm giác người mình không thoải mái lắm, hôm nay Phó Tiểu Vũ mặc một bộ đồ rất dày. Y chọn một chiếc áo len màu ngà sữa mềm mại, trên cổ là lớp lông sọc vằn nhạt dần. Bên ngoài áo len là một cái áo lông ngỗng Canada, cổ tay vẫn đeo chiếc Rolex xanh đính kim cương.
Y không có nhiều đồng hồ nổi tiếng, nên dù là đi làm hay lúc bình thường y vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ này.
Mặc dù còn có mục đích của mình, nhưng dù sao đây cũng là tết dương, Phó Tiểu Vũ vẫn chọn một chai vang đỏ Chateau Cheval Blanc* để làm quà.
Vừa đến nhà Văn Kha, Phó Tiểu Vũ đã được Omega hiếu khách ấy tiếp đón.
“Ôi chao hôm nay ở ngoài lạnh quá đi mất. Cậu nhanh nhanh vào phòng đi cho ấm!” Văn Kha nhận chai rượu. Hiển nhiên là anh đang rất vui, cười tủm tỉm nói: “Đồ ăn lẩu đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ cậu đến để bắt đầu thôi!”
Phó Tiểu Vũ cởi áo lông ra, y muốn lập tức xử lý chính sự ngay lập tức. Nhưng nhìn thấy Văn Kha nhiệt tình và vui vẻ vì bữa tiệc đêm năm mới, y cảm thấy cơm còn chưa ăn đã nghiêm túc tìm Hàn Giang Khuyết hình như quá đỗi không có tình người.
Y chần chừ một lúc, lại nhìn thấy lúc này Hàn Giang Khuyết và Hứa Gia Lạc đang ngồi ở sô pha ngoài phòng khách tập trung xem NBA, y vẫn quyết định ăn cơm xong rồi mới tự mình nói chuyện với Hàn Giang Khuyết.
Lúc nhìn thấy y, rõ ràng ánh mắt Hàn Giang Khuyết khá phức tạp, nhưng vẫn chào hỏi như bình thường. Trái lại lúc Hứa Gia Lạc đi qua Phó Tiểu Vũ lại bỗng dừng chân nhìn chiếc áo len của y mấy lần, ngay sau đó mỉm cười một cái rồi bình thản bước qua như không có chuyện gì.
Mọi người nhanh chóng ngồi vây quanh bàn ăn, nồi lẩu bò đương sôi ùng ục tỏa hơi nóng nghi ngút, hương thơm sực nức khắp phòng.
Văn Kha vừa rót nước chấm cho mọi người vừa nói: “Thứ này là do bếp trưởng Hứa tự mình pha chế đấy, nếm thử xem hương vị thế nào! Tiểu Vũ, cậu thích ăn dầu mè hay tương mè?”
Dầu mè, béo.
Tương mè, càng béo hơn.
Có rất ít người ý thức được bên trong tương mè rất giàu năng lượng, nhưng Phó Tiểu Vũ biết rất rõ. Y suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi không ăn nước chấm đâu.”
Lúc nói chuyện, Hứa Gia Lạc ngồi bên cạnh lại nhìn y một cái.
Bằng trực giác Phó Tiểu Vũ nhận ra Hứa Gia Lạc đang nhìn áo len của mình, trong lòng y lập tức cực kỳ xoắn xuýt…
Hứa Gia Lạc có ý gì thế?
Y luôn biết cách ăn mặc, lẽ nào hôm nay tinh thần không tốt nên quần áo mặc không được khéo léo sao?
Phó Tiểu Vũ không ngờ lúc lòng còn vương nặng nề đến thế, mình vẫn có thời gian để ý tới chuyện nhỏ đến thế này, quả thực không tưởng tượng nổi.
Sau khi lẩu sôi, Hàn Giang Khuyết tập trung hết mực gắp thịt dê cho Văn Kha, còn Hứa Gia Lạc và Văn Kha bắt đầu trò chuyện về chủ đề gia đình, hàn huyên mãi đến chuyện vợ cũ của Hứa Gia Lạc dẫn con trai lên du thuyền đón năm mới nên không gặp hắn được.
Hứa Gia Lạc nom khá uể oải, nhưng trông hắn không thất vọng lắm, chỉ nói mình thực sự rất nhớ bé Nam Dật.
Phó Tiểu Vũ vừa nghĩ đến chuyện áo len vừa nghe họ nói chuyện phiếm, trên tay đang bóc tôm sú vừa múc từ nồi lẩu. Không ngờ vừa chỉ mất tập trung một chút thôi ngón tay y đã chợt nhói lên tê buốt, y không khỏi bật lên một tiếng xuýt xoa.
Ngón tay đã bị chân tôm đâm vào, y bóp một cái, lập tức mấy giọt máu tràn ra. Phó Tiểu Vũ vội vàng rút tờ khăn giấy ấn lại.
Tay y rất đau, bởi vì tôm được vớt từ nồi lẩu cay, còn dính cả tương ớt nên rất nhói buốt. Giờ ngón tay đã bị rách nên Phó Tiểu Vũ không thể nào bóc tôm tiếp được.
Hẳn không thể ăn tôm được nữa rồi.
Phó Tiểu Vũ khá buồn bực, có điều y không nói với người khác, chỉ lẳng lặng từ bỏ. Y cầm đũa tính gắp ít rau trong nồi canh gà bên kia, chợt cảm thấy tay mình bị Hứa Gia Lạc chạm nhẹ một cái.
Phó Tiểu Vũ kinh ngạc cúi đầu xuống, y chợt phát hiện ngay vừa rồi Hứa Gia Lạc đã đổi đĩa của hai người họ cho nhau.
Chiếc đĩa nằm trước mặt y lúc này đang có năm, sáu con tôm sú lớn đã được bóc vỏ xong xuôi.
Hàn Giang Khuyết và Văn Kha ngồi phía đối diện không chú ý chuyện xảy ra bên này, động tác của Hứa Gia Lạc thực sự quá nhanh và quá tự nhiên, đến nỗi thậm chí Phó Tiểu Vũ cũng bất ngờ không kịp cảm nhận.
Y ngẩn người một lúc, sau phút do dự, cuối cùng Phó Tiểu Vũ vẫn không nhịn được cầm đũa gắp tôm bắt đầu ăn…
Thơm quá.
Thịt tôm chắc mẩy tươi rói đẫm hương thơm của lẩu bò, cả mùi thơm và hương vị đều vô cùng hoàn hảo.
Thực ra Phó Tiểu Vũ thích ăn hải sản như tôm cua sò biển lắm, chúng có hàm lượng protein cao và ít chất béo, lúc ăn sẽ không khiến cơ thể nạp quá nhiều năng lượng.
Kỳ thật Phó Tiểu Vũ cũng rất đói, cả ngày hôm qua cộng thêm sáng nay y chưa từng ăn no lần nào. Đĩa tôm này vừa ăn đã thấy thơm ngon đến độ y không còn để ý tới ngượng ngùng nữa, chỉ tập trung nhai mà thôi.
Hứa Gia Lạc vẫn vô cùng hào hứng nói chuyện với Văn Kha về chuyện Nam Dật vừa mới lên lớp lá mầm non đã bắt đầu viết thư tình cho bạn học xinh đẹp cùng lớp. Dù đang trò chuyện vui vẻ, hắn vẫn không ngừng tay. Phó Tiểu Vũ vừa ăn một con, trong chốc lát đĩa lại có thêm một con tôm đã bóc xong, hoàn toàn được cung cấp số lượng vô hạn.
Sau đó vẫn là Phó Tiểu Vũ cảm thấy mặt mình hơi nóng, thế là y lau tay cầm ly rượu lên. Y cố ý uống thật chậm, uống từng ngụm từng ngụm một để hi vọng Hứa Gia Lạc cũng ăn một vài con.
Nào ngờ Alpha thấy y không ăn nữa bèn thản nhiên kéo đĩa về phía mình, sau đó… Hoàn toàn quăng y sang một bên, tự mình ăn hết tôm.
“…” Phó Tiểu Vũ không nhịn được nữa, y liếc nhìn Hứa Gia Lạc một cái, thấy hắn thật sự không có ý bóc vỏ tôm cho mình thì cúi đầu buồn bực gắp rau.
Da mặt y mỏng, lại còn cậy mạnh.
Việc ăn tôm người khác bóc vỏ cho là lần đầu tiên với y, đương nhiên y tuyệt đối sẽ không nói những câu như “Có thể cho tôi ăn thêm vài con tôm nữa không”.
Quá đỗi mất mặt, cho nên dù có thế nào đi nữa cũng phải nhịn.
….
Sau khi ăn uống no nê, Hứa Gia Lạc xung phong nhận việc dọn bát đũa trên bàn, Văn Kha thì đến nhà bếp nói muốn rửa ít hoa quả cho mọi người.
Đương nhiên cơ hội đã chín muồi, Phó Tiểu Vũ bèn đứng lên đi đến trước mặt Hàn Giang Khuyết nói: “Hàn Giang Khuyết, tôi có chút chuyện quan trọng muốn bàn riêng với cậu.”
Y nhấn mạnh hai từ “Quan trọng” và “Bàn riêng”, đương nhiên là để không cho Alpha bất cứ cơ hội né tránh nào.
Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu nhìn về phía y, quả nhiên lộ ra vẻ mặt chần chừ. Nhưng Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh đã liếc sang, thế là hắn đứng dậy bảo: “Vào phòng nói chuyện đi.”
Cửa phòng vừa đóng, Hàn Giang Khuyết đã thấp giọng cảnh giác nói: “Tiểu Vũ à, Văn Kha đang ở nhà, cậu không nên đến đây nói chuyện đó.”
Trong ánh mắt của Hàn Giang Khuyết có phần không vui.
Đương nhiên người hắn để ý nhất chính là Văn Kha.
Cho dù đã đoán được mình sắp xảy ra tranh cãi kịch liệt với Phó Tiểu Vũ, hắn vẫn chẳng hề lo lắng điều gì khác, chỉ sợ bị Văn Kha nghe thấy mà thôi.
Phó Tiểu Vũ còn chưa mở miệng đã cảm thấy ngực mình ngột ngạt đến độ không thở nổi. Y hít sâu một hơi rồi đi thẳng vào
vấn đề: “Hàn Giang Khuyết, tôi đến đây là bởi vì cậu cố ý nhân dịp tôi sang châu Âu công tác để ép buộc hội đồng quản trị thông qua dự án tôi không đồng ý. Mà sau khi tôi vội vàng quay về vì chuyện này cậu lại không gặp tôi, cũng không chịu trả lời tin nhắn. Cậu nói tôi nghe xem cậu cảm thấy hành động lúc này của mình là dáng vẻ của một ông chủ đạt tiêu chuẩn sao?”
“Tôi biết là cậu không vui.”
Hàn Giang Khuyết là một chàng trai có thân hình cao đến 1m92, dù là trong đám Alpha hắn vẫn cực kỳ cao lớn. Nhưng khi bị Phó Tiểu Vũ dạy dỗ, hắn vẫn bất giác hơi cúi đầu xuống theo thói quen.
“Tiểu Vũ, tôi giấu cậu thông qua chuyện đó cũng vì biết cậu sẽ không đồng ý. Nhưng nhất định tôi phải làm, thật đó, tôi đã nói với cậu rồi mà, chuyện này tôi đã quyết định rồi. Cho nên tôi thông qua nhà họ Hàn tìm quản lý để xử lý dự án thu mua, cũng sẽ không chiếm thời gian của cậu. Cậu vẫn là CEO của mình, trừ dự án thu mua này, cậu vẫn toàn quyền quản lý. Cậu, cậu đừng ngăn cản tôi thêm nữa…”
“Cậu cảm thấy thứ tôi để ý là thời gian ư?” Giọng Phó Tiểu Vũ bất giác cao hơn: “Tôi từ chối dự án này không phải là vì tôi lười làm, chẳng lẽ cậu còn không rõ? Thu mua Vân Phong vốn là một cuộc mua bán lỗ vốn, tôi biết cậu thực sự muốn làm gì – Cậu chỉ muốn đoạt lấy nhược điểm của nhà họ Trác để báo thù cho Văn Kha, thậm chí còn không tiếc dùng tiền đồ tập đoàn IM đi mạo hiểm. Hôm nay tôi đến là muốn chính thức cho cậu hay – tôi không đồng ý.”
Phó Tiểu Vũ gằn từng chữ: “Hàn Giang Khuyết, tôi muốn bây giờ cậu hãy gọi điện thoại ra lệnh cho hội đồng quản trị rút lại quyết định.”
Y nói xong thì tiến lên một bước nhìn Hàn Giang Khuyết chằm chằm. Y dùng khoảng cách cực gần để uy hiếp Alpha này, hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội nào để né tránh.
Kinh nghiệm vô số lần thành công trong quá khứ nói cho y biết, Hàn Giang Khuyết là một Alpha không quá kiên định và bá đạo, chỉ cần y cứng rắn, mọi việc trước mặt Hàn Giang Khuyết đều thuận lợi.
Y sẽ đạt được những gì mình muốn.
Hàn Giang Khuyết lui về sau một bước rất chật vật. Hắn do dự mấy giây, sau đó hình như đã âm thầm hạ quyết tâm, bèn đứng thẳng dậy nhìn xuống Phó Tiểu Vũ, sau đó nói: “Hôm nay cho dù cậu có đồng ý hay không thì dự án thu mua vẫn được tiếp tục tiến hành như cũ. Tôi là ông chủ của tập đoàn IM, tôi có quyền quyết định, cậu đừng tới tìm tôi thảo luận về vấn đề này nữa. Cậu là giám đốc điều hành của tôi, tôi ra quyết định cậu phải chấp hành. Dự án này cậu không muốn quản lý, vậy thì tôi sẽ phái người khác đi làm, không ảnh hưởng đến cậu, cậu cũng đừng tới can thiệp nữa.”
Phó Tiểu Vũ không lùi bước, y hỏi ngược lại: “Hàn Giang Khuyết, vậy nếu tôi nhất định muốn can thiệp thì sao?”
“Đừng ép tôi cách chức cậu.”
Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói.
Phó Tiểu Vũ trợn tròn mắt nhìn chàng Alpha cao to, nhất thời y gần như hoài nghi tai mình.
“Tiểu Vũ… Cậu là bạn của tôi.”
Có lẽ vì nhìn thấy nỗi đau lòng trong mắt Phó Tiểu Vũ, ngữ khí của Hàn Giang Khuyết dần mềm hẳn, thậm chí trong giọng nói đã dấy lên ý cầu xin: “Cho đến nay chuyện gì cậu muốn làm, dù có mạo hiểm lớn đến chừng nào, có lỗ bao nhiêu tiền tôi cũng ủng hộ cả, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn làm chuyện này mà thôi, ấy là báo thù cho Văn Kha. Chỉ chuyện đó mà thôi. Cậu cũng biết anh ấy phải chịu bao nhiêu cay đắng khổ cực vì thằng con hoang đó mà, tôi, tôi thật sự… Không thể nào để những chuyện đó cứ thế qua đi. Tiểu Vũ, cậu đừng quản tôi, được không?”
“Hàn Giang Khuyết, tại sao cậu lại có thể nói nhẹ bẫng qua loa đến thế hả? Đây mà chỉ là “Một chuyện” thôi sao?”
Giọng Phó Tiểu Vũ đã khàn lắm rồi, y không kìm được nghiến răng nói: “Tôi biết cậu hận Trác Viễn, nhưng Trác Viễn thì thôi đi, cho Đông Lâm chịu thiệt ngầm cũng chẳng thành vấn đề. Mà bây giờ cậu đang làm gì? Ngay cả hậu đài của nhà họ Trác cậu cũng muốn lật đổ? Cậu có biết ông bác nhà họ Trác kia không dễ chọc hay không? Hiện giờ bao nhiêu người đang điều tra tôi, điều tra IM, ai là người ra tay với vụ án Tây Hà sẽ không thể giấu được nữa. Thành phố B không phải là địa bàn nhà họ Hàn của cậu, cậu dám ra tay như thế, nếu bác Hàn biết liệu sẽ còn để cho cậu quản lý nữa ư?”
“Hàn Giang Khuyết, cậu nghe cho rõ đây, tôi thật sự không quan tâm Văn Kha đã chịu khổ như thế nào, mẹ nó chứ trên thế giới này ai mà không từng chịu đau khổ? Huống chi đều đã là chuyện của quá khứ, hiện giờ anh ấy cũng có được hết thảy rồi. Nhưng IM là kết quả mà cả tôi và cậu cùng cố gắng mới có được, đây mới là thứ tôi quan tâm!”
Cho dù Phó Tiểu Vũ đã cố gắng để mình tỉnh táo, y biết hôm nay rất quan trọng. Nếu muốn thuyết phục con lừa bướng bỉnh như Hàn Giang Khuyết, y phải tỉnh táo lại. Y biết mình không nên làm thế, y thực sự biết, nhưng mà y không kìm chế nổi nữa.
Văn Kha bị Trác Viễn lừa gạt, phải chịu cuộc hôn nhân đau khổ mười năm, thậm chí thi thoảng y còn có thể nhìn thấy những dấu răng chằng chịt thê thảm trên cổ Omega.
Thực sự y biết Văn Kha đã chịu bao khốn khổ.
Chỉ là, có lẽ từ sâu trong tiềm thức y ghen ghét với Văn Kha vì những chuyện này, cho nên mới cố ý dỗi hờn nói những đau khổ mà Omega phải chịu thành chuyện không đáng giá đến một xu.
“Phó Tiểu Vũ!”
Hàn Giang Khuyết gầm lên một tiếng.
Pheromone của Alpha cấp S lúc nổi giận cực kỳ cuồng bạo, cho dù là y cũng phải chịu đè ép dữ dội, không thể không khó chịu lùi về sau nửa bước.
Mắt Hàn Giang Khuyết vằn lên tơ máu, vẻ mặt hắn dần từ phẫn nộ biến thành thất vọng và đau đớn: “Cậu nói cậu là bạn rôi, nhưng hình như cậu chỉ cần tài chính và nâng đỡ của tôi mà thôi. Lúc nghe lời cậu thì tôi là bạn bè, nhưng lúc không nghe lời, tôi chẳng là cái thá gì cả. Phó Tiểu Vũ, cậu vẫn luôn biết tôi rất ngốc, thực ra tôi không quan tâm đến tiền bạc và địa vị của nhà họ Hàn. Cậu cũng biết… Mười năm qua tôi và Văn Kha, tôi…”
Nói đến đây, Hàn Giang Khuyết đau khổ đến độ gần như nói năng lộn xộn. Cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ nói: “Thôi, kỳ thực cậu chẳng quan tâm tôi cần cái gì. Phó Tiểu Vũ, cậu chỉ quan tâm đến lợi ích của mình mà thôi.”
Phó Tiểu Vũ, cậu chỉ quan tâm đến lợi ích của mình mà thôi.
Giây phút nghe thấy câu nói này, Phó Tiểu Vũ như phải chịu một đòn nghiêm trọng.
Y ngơ ngác đứng trân trân ở đó hồi lâu, thậm chí không biết nên phản bác thế nào.
Khoảnh khắc ấy, thậm chí y đã mất đi động lực biện hộ.
“Đúng, tôi chỉ quan tâm đến…”
Y quật cường ngẩng đầu lên, mà thực ra là không chịu đựng nổi nữa. Cuối cùng, Phó Tiểu Vũ đỏ hoe mắt nói: “Hàn Giang Khuyết, tôi lặp lại lần cuối, mỗi bước cậu đi bây giờ đều là chơi với lửa. Nếu như cậu còn tùy ý để mình mất khống chế như thế nữa, tôi sẽ không tiếp tục giúp cậu giấu với nhà họ Hàn chuyện cậu muốn làm. Cậu tự gánh lấy hậu quả đi.”
Nói xong, y xông thẳng ra khỏi phòng không hề quay đầu lại, đoạn nhanh chóng bước đến móc treo quần áo cạnh cửa chính lấy áo khoác rồi mặc vào định rời khỏi.
Văn Kha và Hứa Gia Lạc đều đang đứng ở bên ngoài. Có lẽ là nghe thấy động tĩnh của họ, Văn Kha vội vàng tiến lên ngăn y lại, lo lắng hỏi: “Tiểu Vũ, cậu bị sao thế?”
“Ngại quá, tôi có chút việc phải đi trước đây.”
Phó Tiểu Vũ vốn chẳng thể nào che giấu nổi cảm xúc của mình.
Khi nhìn Văn Kha, y bỗng nhận ra rằng bản thân còn buồn bã khó chịu hơn cả mình tưởng tượng.
Trong mắt Hàn Giang Khuyết, y đã là một kẻ ích kỷ xấu xa, mà thậm chí điều này không thể hoàn toàn trách Hàn Giang Khuyết.
Cho đến bây giờ, mặc dù là cấp dưới của Hàn Giang Khuyết – cổ đông lớn nhất IM, nhưng lúc hai người họ nói chuyện thường y vẫn chiếm lấy vị trí người đứng trên.
Có đôi khi Hàn Giang Khuyết mắc sai lầm, hắn cũng phải chịu đối xử chẳng khác là bao so với Vương Tiểu Sơn khi đứng trước mặt Phó Tiểu Vũ.
Y đã quen với chuyện này, nhưng hôm nay khi cãi vã kịch liệt và nhìn thấy dáng vẻ chật vật khó chịu của Hàn Giang Khuyết trước mặt mình, tim Phó Tiểu Vũ bất thình lình run rẩy dữ dội….
Trước mặt Văn Kha, Hàn Giang Khuyết sẽ không phải chịu uất ức như thế nhỉ.
Bị y hầm hầm giận dữ chỉ trích, phải cúi đầu chịu dạy dỗ.
Cũng bởi vì thế, hắn mới không muốn rời xa Văn Kha dịu dàng tốt đẹp.
Y thật sự đã khiến bản thân mình như một nhân vật phản diện trong phim ảnh, tự căm ghét bản thân mình khôn nguôi, đến mức không thể ở lại đây đối mặt với Văn Kha.
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại đóng cửa chính đánh “Rầm” một cái.
______________
Hết chương 15.