“Cục cưng à con giúp bố một chuyện nhé, con lên lầu xem có phải mèo chạy lên trên đó không.”
Hứa Gia Lạc nói một câu để bé Nam Dật đi lên lầu hai, sau đó vội vàng quay lại phòng khách, Phó Tiểu Vũ vẫn còn trốn ở ghế sô pha.
Thời gian có hạn, Hứa Gia Lạc chẳng kịp nói gì, chỉ khom lưng bế toàn bộ Omega lẫn chăn lên, sau đó chạy vào phòng ngủ chính rồi khóa cửa lại như ăn trộm.
Qua hồi lâu Phó Tiểu Vũ mới đỏ mặt chui nửa người ra khỏi chăn. Có lẽ tình huống vừa rồi thực sự khiến y quá bối rối, đến giờ vẫn siết chặt quần lót của hai người trong tay không biết làm thế nào.
Hứa Gia Lạc giật lấy quần lót ném vào trong giỏ đựng đồ ở một góc vắng, sau đó vừa lục tìm tủ quần áo vừa bình tĩnh nói: “Để tôi tìm một bộ đồ ngủ mới cho cậu, tôi cũng phải thay cái đã, cọ khó chịu quá.”
“…”
Ban đầu Phó Tiểu Vũ không hiểu Hứa Gia Lạc đang nói cái gì, nhưng ngay sau đó mặt y đột ngột đỏ bừng lên –
Alpha dứt khoát cởi tuột quần ngủ rồi giẫm dưới chân ngay trước mặt y, để lộ đôi chân thon dài. Bởi vì sáng sớm có phản ứng và còn không mặc quần lót nên quả đúng là, đúng là bị cọ xát thật.
Đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ nhìn thấy hết sạch sành sanh như thế… Ngón chân y bất chợt co quắp lại.
Tốc độ thay quần áo của Hứa Gia Lạc cực kỳ nhanh chóng, chỉ sau mười mấy giây đã mặc xong bộ đồ ngủ. Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến giọng trẻ con non nớt của Hứa Nam Dật: “Bố ơi! Bố ở đâu rồi? Mèo không trên lầu hai đâu ạ!”
“Bố đến ngay đây.” Hứa Gia Lạc quay đầu vội vàng hô một tiếng.
Có lẽ vì chê Phó Tiểu Vũ mặc quá chậm, hắn bỗng đi tới bên cạnh. Phó Tiểu Vũ vừa mặc quần lót được một nửa thì Hứa Gia Lạc đã khom lưng cài từng cúc từng cúc áo ngủ cho y.
Mùi hương trên người Alpha thật lộn xộn, vị bạc hà thanh mát hòa lẫn hơn mùi ngọt ngào của Tử la lan, trong đó còn thoang thoảng vị tanh nồng, đương nhiên là mùi còn lưu lại sau cuộc hoan hảo tối qua của hai người họ.
“Hứa Gia Lạc,” Phó Tiểu Vũ cảm thấy người mình rung động đến lạ, nhưng sau đó lại vờ như không có chuyện gì: “Nam Dật đã ở đây, tôi…”
Y hơi bứt rứt.
Về tình về lý, hẳn là y nên tránh đi.
“Không sao đâu.”
Hứa Gia Lạc dừng một chút, lúc nói ra ba chữ này trong ánh mắt của hắn bỗng lóe lên chút mệt mỏi rã rời. Nhưng ngay sau đó hắn lập tức xoa trán giấu vẻ mỏi mệt rồi tiếp tục nói: “Tôi vừa dành thời gian nhắn tin cho A Mông, cậu ta sẽ thu xếp và lái xe đến đón Nam Dật ngay, nhiều lắm là 40 phút thôi. Thay xong rồi đúng không?”
Hắn nhìn Phó Tiểu Vũ, sau đó không đợi Omega đáp lời đã bế y lên rồi bình tĩnh cúi đầu nói: “Cố nhịn một lúc, để tôi ăn sáng cùng Nam Dật trước được không?”
“… Được.”
Phó Tiểu Vũ nói.
Không ngờ Hứa Gia Lạc lại hỏi mình “Có thể ăn sáng cùng Nam Dật được không”.
Trong nháy mắt đó, tim Phó Tiểu Vũ thật sự đập thình thịch dữ dội. Y làm quản lý lâu như vậy, kỹ năng phải thành thạo vững vàng nhất chính là Prioritize, phải liệt kê sắp xếp từng chuyện phức tạp theo mức ưu tiên nhất.
Hứa Gia Lạc đã đặt việc “Chăm sóc Phó Tiểu Vũ trong kỳ phát tình” ở vị trí quan trọng nhất, ít nhất tại thời khắc này là thế.
….
Trước khi ra phòng ngủ, Hứa Gia Lạc thuần thục lôi Hạ An từ dưới giường ra ôm vào lòng. Hạ An “Meo meo” một tiếng nhưng không giãy giụa.
“Mèo ơi!” Nam Dật chờ ở ngoài cửa vô cùng vui sướng nhào tới.
“Chậm thôi con, đừng làm nó sợ.” Hứa Gia Lạc nở nụ cười, hắn ôm Hạ An cúi người xuống để con mình có thể vuốt ve đầu mèo, sau đó nhẹ nói: “Cục cưng này, bố có chút việc bận cần xử lý. Đợi lát nữa chú A Mông sẽ đến đón con, con chơi với A Nhược mấy ngày nhé. Chờ bố làm xong sẽ đón con ngay lập tức, có được không nào?”
“Vâng ạ.” Nam Dật vuốt ve Hạ An cười tít mắt, một lát sau bé mới ngẩng đầu lên: “Bố ơi, vậy bố phải xử lý nhanh chút nhé, con nhớ bố lắm!”
“Bố… Bố cũng nhớ con.” Hứa Gia Lạc dừng một chút, khoảnh khắc đó trong mắt hắn hiện lên chút áy náy, rồi thấp giọng nói tiếp: “Cục cưng, bữa sáng con muốn ăn gì nào?”
“McDonald ạ!” Nam Dật sung sướng hô.
McDonald, vĩnh viễn là món ăn mà trẻ con yêu thích. May là quảng trường đối diện có một cửa hàng, gọi ship chưa đến mười phút là tới.
Nam Dật chọn cánh gà rán, khoai tây chiên và Cocacola cỡ lớn, Hứa Gia Lạc thì chọn một phần hamburger thịt bò. Còn Phó Tiểu Vũ phải xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng chỉ chọn một ly cà phê.
Dĩ nhiên y tuyệt đối không ăn McDonald.
Hình như Hứa Nam Dật là cậu nhóc mãi mãi vui vẻ, McDonald vừa đến bé đã hét váng lên ngồi xuống bàn ăn, sau đó ríu rít mở hộp giấy ra.
Phó Tiểu Vũ ngồi đối diện Hứa Nam Dật, ban đầu y định uống hai ngụm cà phê lấy lại tinh thần, lại bị Hứa Gia Lạc lén lút lấy cà phê đi và đổi cốc nước chanh ấm của mình qua: “Chưa ăn gì thì đừng uống cà phê.”
Câu nói này bị Nam Dật nghe thấy được, cậu nhóc bỗng ngẩng đầu lên: “Anh ơi, anh không ăn hả?”
“Anh không ăn.” Trong lúc nhất thời Phó Tiểu Vũ không biết nên giao tiếp với cậu nhóc thế nào, chính y cũng cảm thấy ba chữ này thật sự rất cứng nhắc.
Nhưng Nam Dật không để ý, chỉ cười tít mắt: “Em biết mà, anh cũng đang giảm béo như Aiden!”
Bé vừa nói vừa cúi đầu lấy một miếng cánh gà chiên từ trong hộp giấy, sau đó bóc hết lớp bột chiên xù bên ngoài miếng gà ra bi bô nói: “Em cho anh ăn bên trong nè, chỗ này không béo đâu anh! Aiden cũng ăn đó.”
Lúc nhìn Phó Tiểu Vũ, ánh mắt của cậu nhóc như không nỡ dời đi. Bé hơi thấp nên chỉ có thể đứng lên, bàn tay nhỏ nhắn dính đầy dầu đang cầm miếng cánh gà đưa đến bên miệng Omega.
Phó Tiểu Vũ không khỏi sửng sốt, cho đến giờ y vẫn không ngờ được đời này mình lại có thể được một cậu bé 6 tuổi cưng chiều một lần như thế.
Rốt cuộc cậu nhóc này học được từ ai thế?
Dù y không muốn ăn McDonald, nhưng lúc nhìn đôi mắt nhỏ sáng long lanh của Nam Dật cũng chẳng thể từ chối được.
Ngấy quá –
Vừa mới cắn một miếng nhỏ, Phó Tiểu Vũ đã khó chịu nghĩ.
Nhưng y chẳng thể nào đành lòng khiến một cậu bé đáng yêu như thế thất vọng.
Hứa Gia Lạc ngồi bên cạnh nhìn
một chốc, kế đó bỗng thản nhiên lấy miếng gà trong miệng Phó Tiểu Vũ tới há miệng ăn hết, nói: “Anh không thích ăn McDonald đâu, bố thích.”
“Daddy, bố thật là xấu.” Hứa Nam Dật quệt miệng, hiển nhiên là không vui cho lắm: “Lẽ ra phải Omega first!”
“Bố sai rồi.” Hứa Gia Lạc dở khóc dở cười cúi đầu nhận lỗi: “Bố biết con là quý ông lịch lãm nhỏ, anh cũng biết mà.”
Hắn hiểu tâm tư của Hứa Nam Dật rất rõ, nên mới thêm một câu “Anh cũng biết mà” ở đằng sau, khiến cậu nhóc lập tức vui vẻ.
Trên mặt Phó Tiểu Vũ hiện lên nụ cười không kìm được. Y hoàn toàn không ngờ được rằng cảnh tượng ở chung với Hứa Gia Lạc cùng Hứa Nam Dật chẳng hề xấu hổ và khó chịu như mình nghĩ.
Chút nước chanh ấm uống vào dường như đã khiến lục phủ ngũ tạng của y trở nên ấm áp thoải mái quá đỗi. Từ trước đến nay y chưa bao giờ thư thái đến thế này, thậm chí còn không nhịn được mà chăm chú nhìn hai cha con đang nói chuyện vui vẻ bên cạnh mình.
Hứa Nam Dật dùng hai tay ôm cốc Coca uống một ngụm lớn, sau đó phấn khởi nói: “Bố ơi, bố có còn nhớ lần trước con kể là trong lớp có một bạn xinh ơi là xinh mới chuyển đến không ạ?”
“Nhớ chứ.”
Hứa Gia Lạc cầm giấy ăn kiên nhẫn lau dầu dính bên mép cho bé Nam Dật.
“Con viết cho cậu ấy một lá thư tình, nhưng mà lại thấy viết không được hay lắm. Bố nói xem ghi Francis, I want to kiss you có thẳng thắn quá không nhỉ?”
Phó Tiểu Vũ nghe mà trợn mắt há miệng, yêu sớm đến mức độ này hoàn toàn đã vượt xa phạm trù nhận biết của y. Y không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Hứa Gia Lạc đang ngồi cạnh mình.
Nhưng Alpha này lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn trêu một câu: “Thay người rồi hả. Tháng trước còn là Brad, tháng này đã biến thành Francis, rốt cuộc là cục cưng của bố thích ai thế.”
“Con thích tuốt!” Hứa Nam Dật nói như chuyện đương nhiên: “Brad là bánh quy gấu con, còn Francis là hoa hồng!”
Phó Tiểu Vũ kinh ngạc, sau đó không nhịn được mà mỉm cười nhẹ.
Hóa ra trẻ con hình dung yêu thích lại đáng yêu đến thế.
“Được thôi.” Hứa Gia Lạc hoàn toàn không lạnh nhạt hờ hững với vấn đề tình cảm của cậu nhóc 6 tuổi, hắn vừa uống cà phê vừa gật đầu nhẹ, nghiêm túc thảo luận: “Có điều I want to kiss you liệu có bình thường quá không?”
“Hình như cũng có chút ha.” Bé Nam Dật vừa ăn khoai tây vừa suy tư, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên: “A bố ơi con biết rồi! Con muốn viết, Francis, you are my rose!”
“Câu này rất tuyệt!” Hứa Gia Lạc vỗ tay đánh bép, đoạn giơ ngón cái với Hứa Nam Dật: “Cậu là đóa hồng của tớ. Nam Dật, câu này thực sự rất hay!”
“Daddy con yêu bố.” Hứa Nam Dật chạy đến hôn chụt lên mặt Hứa Gia Lạc.
“Cục cưng, bố cũng yêu con.” Hứa Gia Lạc nghiêm túc nói.
“Anh ơi anh!” Hứa Nam Dật vẫn chưa quên Phó Tiểu Vũ ngồi bên cạnh, nhóc ôm y một cái: “Anh còn xinh hơn cả hoa hồng!”
Có lẽ vì bạn Francis không ở đây, nên đánh giá mà nhóc dành cho Phó Tiểu Vũ không hề keo kiệt chút nào.
“Cảm… Cảm ơn em.” Phó Tiểu Vũ quả là được sủng mà sợ, y lắp bắp một chút.
Không ngờ trên thế giới này lại có cậu bé đáng yêu và ngọt ngào đến thế.
Trong nháy mắt đó, mũi Phó Tiểu Vũ bỗng cay cay.
Trong gia đình mà y lớn lên, dù là Phó Cảnh và Đường Ninh cũng không dễ dàng nói chữ “Yêu” ra khỏi miệng, cũng vì thế mà y kế thừa tính cách xấu hổ không thích biểu đạt.
Thậm chí y chưa từng bình thản nói ba chữ “Tôi yêu bạn” với bất cứ ai.
Nhưng khi nhìn Hứa Gia Lạc và Hứa Nam Dật tán gẫu, nhìn hai người họ thoải mái thảo luận việc Nam Dật viết thư tình cho bạn cùng lớp mẫu giáo, Phó Tiểu Vũ bỗng nhận ra đứa bé này có tính cách ngọt ngào như đường như mật hôm nay là vì từ nhỏ đến lớn bé đã nhận được rất nhiều rất nhiều câu nói “Bố yêu con”, hoàn cảnh trưởng thành của bé ngập tràn tình yêu ấm áp mà bao dung.
Chỉ những đứa trẻ không nhận được câu “Bố yêu con” mới có thể hiểu được tính cách thoải mái biểu lộ tốt đẹp đến nhường nào.
Hứa Gia Lạc là một người cha rất hoàn mỹ.
Suy nghĩ này khiến cả người Phó Tiểu Vũ nóng bừng lên.
Y thật sự không hiểu, nhưng trong nháy mắt đó dục vọng của y bùng lên tràn trề trước nay chưa từng có. Điều đó thậm chí không xuất phát từ rung động của khoang sinh sản, mà đến từ nội tâm y.
Đây là bản năng của Omega ư? Bản năng muốn tranh đoạt người chăm sóc hoàn mỹ nhất?
Cho dù đến tận bây giờ Phó Tiểu Vũ vẫn không thích trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên y cảm thấy ghen tị với Cận Sở. Ghen tị, một cảm xúc thật xấu xa, nhưng Phó Tiểu Vũ lại không có cách nào rũ bỏ.
Y quay đầu lại nhìn Hứa Gia Lạc, mùi thơm trên người y dần nồng nàn đến mức Hứa Gia Lạc cũng phải nhìn sang y đầy kinh ngạc.
Phó Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ, y siết chặt tay đến mức móng tay đâm ngập vào lòng bàn tay.
Y đã cư xử một cách sai lầm trước mặt cậu bé đáng yêu nhường này.
Thật sự quá xấu hổ.
Phó Tiểu Vũ cảm thấy cơ thể mình đang ướt rượt, ướt đến độ dường như đã biến thành hồ nước…
Hứa Gia Lạc…
Y nhìn Alpha bằng đôi mắt thẹn thùng.
Hứa Gia Lạc, em muốn anh.
______________
Hết chương 28.